Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Then I saw an angel standing in the sun ,... ( revelation 19)






thật là tôi đã chộp lấy ngay quyển sách và nó để câu này ở ngay cái trang có nếp của người đang đọc dở!được ghi ngay khi bắt đầu viết những dòng đầu tiên của chương 3. Ngồi mân mê đến hết chương 2 , tôi nhớ được tên 3 nhân vật chính , tôi nhớ được kết thúc có hậu của 3 bọn họ , cách họ nắm bắt nhau , chạy đuổi theo nhau hết đất nước này đến đất nước khác . Những người thành đạt ... nathan , mallory , goodrich. Nhớ lại ngày đầu tiên , cầm quyển sách trên tay mà nó chưa thực sự là của mình , tôi đã nghĩ đến việc sao viết những dòng title trước mỗi chương nó lại khớp nhau đến thế. Không bởi sử hoa mĩ là những font chữ có được , mà bởi vì nó cho tôi cái cảm giác tôi sẽ gặp ai , tiếp xúc với cái gì ở chương tiếp theo.
ngay sau khi gập quyển sách đó vào , tôi đã nghĩ đến chuyện gặp lại quyển sách của tôi vào một ngày không xa. Nhớ là cuối quyển sách tôi cũng đã ghi 1 câu gì đó liên quan đến an angel!

tôi đang dần hộc lại việc viết lách một cách hợp lí hơn , không ngắt quãng ở mỗi đoạn , mạch lạc , mà sao cái giọng văn tôi càng ngày nó càng lộ cái vẻ " không liên quan " sau mỗi bài viết . không do tâm trí , mà do cái tay và  đầu cứ nghĩ đến những chuyện xung quanh . Nếu những câu chữ là điều cuối cùng tôi có được thì mong sao đầu óc tôi luôn tỉnh táo để nghĩ đến những điều phải được viết lại . Nó giống như một buổi sáng thức dậy , để đi học có khí thế , tôi sẵn sàng repeat " Pocketful of sunshine " Sáng dậy , lạnh ! Đồng ý , sáng mai tôi sẽ nghỉ học tiết 1 tiết 2.

thú! giống như những ngày cấp 2 quay lại .Sao cấp 2 có cái trò đứng ở ngoài đường nói chuyện hàng tiếng , hàng đống chuyện và buôn điện thoại để đển mức bố mẹ tôi phải phát hoảng hỏi tại sao tôi ôm điện thoại BÀN đi ngủ thay vì ôm chăn ôm gối. Cổng ngõ nhà tôi là nơi tôi thấy an toàn nhất , ít nhất là nó an toàn bởi cứ đi vào là tôi biết tôi đã về đến nhà . Bất kể mùa đông hay mua hè , mùa đông nó hút đến không ai còn muốn đứng ở trước đó mà đợi xe buýt đến , mùa hè , mát như vào điều hòa. Tôi nói với mẹ không biết bao nhiêu lần là nó mát như thế vì cái tường ở hai bên là đường ống nước chạy ở trong khiến nó tỏa ra hơi mát như thế. Chứ đâu phải do cái ngân hàng bên cạnh bật điều hòa cả mùa hè mà ngõ nhà tôi " mát lây " đâu. Cùng với niềm yêu thích cái cổng ngõ bé tí đấy là niềm yêu thích ngồi ở cổng ngõ thật lâu với bè bạn . Cấp 2 , xe đạp dắt vào cổng ngõ , ăn chè trước cổng ngõ , đứng dưới vỉa hè nói hết , update hết , giống như những người lâu lắm không gặp . Tôi nay , tôi cũng đứng ở cổng ngõ , nhưng là cổng ngõ của một cô bạn gái khác , nói đến những câu chuyện của " chị em gái " vẫn nói. Tôi nhớ những quyển nháp đầy chữ biết bao nhiêu, cái cách người ta yêu thương nhau lúc đấy nó đúng đắn và chân thành hơn bao nhiêu.

hay chính tại xung quanh tôi toàn những con người để lòng mình đi trước và tâm trí thì đi sau !

20 năm , tôi yêu Hanoi cũng như yêu cổng ngõ nhà tôi, lúc nào bố cũng nói  ngày xưa cả phố biết nhau , chơi với nhau , tắm giặt chung ( bố đang nói đến : CẢ PHỐ ) mà sao bây giờ chúng mày chẳng biết ai thế. Ra đường gặp hàng xóm láng giềng mà không biết ai với ai. Tôi công nhận điều này. Trong hàng trăm thứ chuyện có trên đời , thì chuyên mỗi người đang " lớn lên " thì cũng đồng nghĩa với việc " ít quan tâm đến phố phường " Bạn tôi yêu một anh nhà cách nhà tôi 3 bước chân thôi mà tôi cũng lần mò hỏi han mãi mới thấy mặt quen quen. Cứ thế , cứ thế , thôi thì đây là cách tôi ghi lại việc tôi đã và đang lớn lên như thế nào . Việc con mắt phải láo liên và để ý đến những điều xung quanh tôi. Việc tôi góp nhặt từng thứ một cho cái tâm hồn được cho là " trẻ con " này.

Trong hàng tỉ thứ để mà yêu dấu thì tôi thích quan sát cách người ta cười sảng khoái.


đêm qua , tôi đã viết bài tự nhắc nhở , hôm nay , tôi cũng phải nhớ ngày 12.3 này. 



Không có nhận xét nào: