Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

cơ sự áo quần



đợt này tôi thấy mình ít đi này nọ ngắm ngía hơn hẳn 2 năm về trước.
trước tôi cũng k sợ trời nắng như bây giờ , nói như thế có nghĩa là giờ tôi rất sợ ra đường vào những ngày trời nắng như thế này. Cảm giác nóng ran và gai gai người theo tôi mãi quãng dường từ nhà đến trường và ngược lại.
Có những thứ tôi luôn xem trọng , chỉ là để ở nguyên chỗ đó và cầm lên đặt xuống bao giờ chán ngấy thì thôi. Trong đó đống sổ sách , có những quyển tôi dể dành mãi , dể dành mãi , dám viết.

nhân một ngày nắng , quyết là đi ra mua 1 cái bao tải để đựng quần áo mùa đông vào và có chỗ để để thêm thì tôi quyết viết blog về tủ quần áo của mình .

Trước , hai chị em tôi để chung ngăn tủ quần áo , lâu lẩu lầu lâu lắm rồi , cái thời mà mẹ ta vẫn đi chọn từng thứ một cho tuổi thơ ta lớn dần theo mickey và gấu pooh , hai chị em tôi thậm chí chỉ được để một ngăn dưới , nhỏ xíu trong một cái tủ to đùng có 2 ngăn to và 4 ngăn bé. Hai đứa đều chăm chăm xếp lại tủ quần áo tinh tươm để những cái gì hay mặc ra trước , dồn những gì đã chật và cũ kí ra sau.

nhưng vì chị gái người không được nhỏ bé lắm nên sớm muộn cũng có được một ngăn tủ quần áo riêng cho mình. Bừa bộn bắt đầu từ đây , vẫn là me mua quần áo cho ta , sắm sửa thừ này thứ khác khi cái tuổi nửa này nửa nọ đến , những thứ mới và thích hơn thì được cất cẩn thận hơn những bộ lanh mặc ở nhà .Từ đấy , công cuộc dọn dẹp tủ quần áo của tôi cũng diễn ra thưa thớt hơn , những bọc đồ cũ dược chuyển đi đến nơi khác , bằng những phong trào ủng hộ ở trường , bằng việc đi vê quê bà ngoài , ....

rồi lúc nào đó , nhà tôi có thêm gác xép , nơi hai chị em tôi đang ngủ , thì cùng lúc bố cũng mua cho chị em tôi một cái tủ quần áo to riêng , nó to hơn cả cái bố mẹ tôi đang dùng . 8 ngăn nhỏ và 2 ngăn to , còn có 3 ngăn kéo ở dưới . Nếu nhớ không nhầm , bố đã đặt làm nó cho chúng tôi . Nhưng cơ sự không đơn giản như thế , quần áo của chúng tôi nhiều lên , điển hình là tôi , thì đồng nghĩ với việc quần áo bố mẹ tôi cũng nhiều lên , tủ quàn áo dưới nhà giờ trở thành tủ quần áo " đương đại " mùa nào thì để quần áo mùa đấy , còn ngăn to tủ trên gác xép của tôi thành nơi để quần áo của cả nhà cho mùa sắp tới . Dần , 4 người nhà chúng tôi quen với việc cứ mỗi khi giao mùa là lại vác lên vác xuống quần áo để đổi tủ. Cùng nhau làm điều đó.

rôi một lần nữa . Nó lại đầy. Trong khi em trai tôi chuyển dần quàn áo xuống tầng 1 để tiện cho việc dạy đi học muộn của nó thì tôi cũng dược mua 1 cái tủ nhựa quần áo. Ngày tôi vác nó về , tôi cứ nghĩ là tôi kiểm soát được tình hình. Ý là ngăn nào cũng sẽ sạch sẽ , đẹp đẽ , quần ra quần áo ra áo. Thế là nửa năm sau , nó cũng thành nhỏ với tôi. Tôi cho đi vô số. Cũng vác về vô số. Chỉ có ngăn kéo cuối cùng là vẫn còn sử dụng theo đúng mục đích , nơi để những thứ cực kí ít dùng và những chai lọ lỉnh kỉnh nước hoa , vỏ hộp , tai nghe ,... gì cũng có. Còn lại các ngăn tôi đã dùng chúng cho những bộ quần áo tiện tay thả vào.

Cơ sự là giờ quần áo cũng đã không để vừa tủ , mặc dù xanh đỏ tím vàng , dài ngắn , đông hè đều đã có đủ nhưng tôi không chắc đến việc tôi sẽ không vác thêm về nhà . Tôi là con gái nhà bán quần áo . Chắc thế. Mùa hè tôi có quần áo mùa đông , or ngược lại , và những thứ cho đi cũng ngày một chất đống lên. Với tôi là một đứa có cân nặng thất thường , 2 tháng tôi tăng 4 cân rồi cũng vật ra để 1 tuần giảm 3 cân. Tôi chẳng lo ngại việc mặc những bộ quần áo cũ của mình và mỗi lần mặc tôi thấy thoải mái , dù nó có như thế nào. Với lại , tôi không phải là một đứa kén chọn , cộng với việc rộng chật đều được cả thì mong sao vài năm tới or trong thời gian ngắn này tôi sẽ kén chọn hơn trong khoản này.

Dù gì , bây giờ tôi cũng đang là một đứa béo quay , không có khả năng mặc đẹp bất cứ một cái gì. Từng có một thời , tôi vác về những thứ bé hơn size của mình với sự lựa chọn là mình theo quàn áo chứ đừng để quần áo theo mình thế nên giờ dây tôi mới có nhiều thứ để lựa chọn . Nếu có lúc , việc đứng trước đống quần áo đó là gánh nặng và nhức đầu đối với tôi mỗi sáng thì lúc nào dó , tôi cũn chỉ cần với tay là chọn được một bộ quần áo thật rộng , thoải mái và hợp với mình.

quan trọng là thế!

Vì tôi đau đầu

Tôi muốn viết những câu chữ thật dài tối nay , sau một ngày nắng vỡ đầu và người thì như thiếu máu vì chóng mặt! Ngày giờ này đây t cảm giác mình k cầm nổi cái điện thoại khá nặng này nữa!
Tự nhiên nằm trên giường , tôi đọc và nhớ một câu mang máng là " sao người ta cứ đi mệt mỏi với những vấn đề không tên! " tôi nghĩ đến việc ai đó cũng nên có 1 khoảng thời gian khôg cần đến ai!
Có lúc tôi nghĩ chuyện một mình làm đủ thứ chuyện thật khó khăn , rồi t sẽ trò chuyện với ai, bình luận với ai, nêu bức xúc và thậm chí cao trào với ai đây! Nhưng may sao, tôi cũng tập quen dần với điều này! Với những người yêu nhau say đắm, tôi cũng luôn mong họ có lúc như thế! Đại để là anh or em sẽ tắt đth , k ol , k fb 1 thời gian! Sau đó , sẽ nhớ nhung phát điên vào những ngày đầu , nhưng ngày sau ai đấy đều nhận ra : không có nhau họ cũng đã đang yêu lấy chính cuộc đời của mình rồi!

Tối nằm tâm sự với mẹ! Lúc nào mẹ cũng nói nhiều hơn tôi! Tôi bảo : con có gen của me! Con k biết ghen me ơi" mẹ chỉ cười thôi! Me cũng nói me k ghen với bố những k có nghĩa me k yêu bố nhiều! Đúng kiểu là bố có nói nhiều những buổi tối đi nữa thì me cũng yêu tất cả những điều đấy rồi!
Tôi mong sao mọi tình cảm là tốt đẹp! Nhưng gì nhờ?! Tôi cũng là con người ! Sao tôi ngăn tôi không ích kỉ cho được! Tôi cũng nhìn thấy nhiều người tôi yêu thương đi khỏi mình ! Rồi cũng thấy họ mặc nhiên mang những thứ tôi yêu thương đi! Nhưng suy lại ! Cái ích kỉ của tôi chỉ là việc tôi giữ những thứ này trong đầu và nhủ là " ồ! Rồi có lúc , họ sẽ nhớ! Bằng một cái tình cờ không tên nào đó"

Tôi là một đứa Con gái bình thường! Sự muốn che chở của tôi cũng trở nên bình thường theo từng suy nghĩ ! Sự cần thiết được nói và kể lể lam cho tôi an tâm gửi gắm những điều tôi nghĩ cho những người bạn với mong muốn họ hiểu và cũng sẽ tâm sự với tôi nhũng điều như thế!mong sao mong sao không quá khó với những người không bao giờ nói!

Tôi biết một điều?! Đọc được , muốn đọc , viết được , muốn viết là những điều may mắn và đẹp đẽ nhât trên dời này! Sau này , khi mọi thứ sẽ được tôi quyết định theo tư cách cá nhân và nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mình thì tôi mong sự đọc và viết không quá xa xỉ với tôi!

Tiện nói về sự tự lập! Tôi luôn thích nói chuyện với bố về kế hoạch của mình! Bố sẽ chỉ không nói gì và cái ánh mắt lo lắng sẽ ngày 1 trầm trọng hơn! Nhưng có 1 niềm tin không bao giờ khiến tôi lăn tăn đấy là giờ thì bố muốn tôi không vướng bận điều gì ngoài việc chuẩn bị hành trang vứt tôi ra đường! Sẽ xót tôi lắm! Nhưng cũng muốn tôi lớn lên bằng chính vấp váp của mình!


Giọng văn không liên quan từng khúc lại xuất hiện trở lại rồi:( buồn lắm cơ 'My à:(

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Tháng 4



đúng! chuẩn ! Thật ra tôi đang bắt chước mọi người viết những cái note mang tên các tháng trong năm. Mỗi người có một điều gì đó khi nghĩ về việc bắt đầu một tháng mới , nào là chuyển mùa , nào là sự kiện , nào là nghỉ ngơi tưng bừng pháo hoa . Tháng 4 này , tôi cũng thế.

Giờ này , 12h47 phút với bài kiểm tra ngày mai , đáng lẽ tôi phải lăn đùng ra dở sách vở , rồi tìm thông tin , tài liệu đủ các kiểu để làm bài , thế mà tôi đang lăn ra viết blog. Vì muốn ghi chép lại những thứ tôi đang làm
1- Hằng ngày , tôi đi học đúng giờ , làm bài thì có thể là không đầy đủ nhưng k bị ra khỏi lớp trước thầy , cô giáo như mọi lần nữa .
2- Tôi có những tin nhắn từ những người tôi yêu thương , đi mua caramen , chè xoài , ô mai chanh muối cho bạn thân bị ốm mà lết đi dạy gia sư
Xót khôn nguôi rồi nghĩ bố mẹ nó còn chả ngăn được nữa là nó .
3- Tôi thấy em trai tôi thật sự đang có tình cảm với bạn gái nó. Thật ra thì tôi thấy khá khâm phục người nào giữ những tình cảm như thế trong người , nhất là với gia đình mình , Ví như , em trai tôi sẽ hỏi " Chị biết mua mũ cói ở đâu không ? tôi sẽ hồn nhiên trả lời là " Ừh để c mua cho ! Sao tự nhiên lại mua " ( mặc dù với đầu óc không phải ngu muội lắm t cũng có thể hiểu là em trai tôi sẽ k đội mũ cói làm gì ) " à , nó gửi ảnh cho em lâu rồi , chị mua hộ em nhé " Thì đấy , vì không được nâng niu nên tôi thấy những sự nâng niu này quí giá bao nhiêu.
Rồi đêm , nghe tiếng chuông điện thoại , mặc dù bắt đầu ngọ nguậy nhưng cứ phải thốt lên câu " lại điện thoại đấy ?! " tôi mới hả dạ. Rồi thì thầm to nhỏ , rồi ngủ mất , rồi chị quên mất , ... rồi em trai tôi cũng sẽ lớn , dần dần dần.
4- Đợt này , tôi cũng quăng xa tầm mắt đến những nơi khoáng đạt và vắng người , tôi cũng có trò ngồi ì một góc làm thứ này thứ nọ 1 mình mà không cần ngóng vào điện thoại xem có gì mới không , chỉ update ảnh ọt , fb và mới nhất là cái phần mềm có hình nền màu đỏ tươi sáng mà tôi thích .
5- Tôi lại sắp được nghe những giọng nói từ những con người xa lạ ! Nhưng mà chưa gặp và tiếp xúc tôi đã thấy yêu quí những sự nồng hậu và niềm nở từ họ . Những ngày nắng cháy da , cháy thịt rồi cũng đến , tắm ban ngày rồi tắm ban đêm , ngày tắm 4 đến 5 lần rồi cũng sẽ thấy cần phải đi tắm .

6- Tự nhiên tôi muốn ngồi cầu long biên tán phét với cô bạn cùng tên . Mặc dù cô gái ở xa lắm lắm. Chỉ là ngồi thò 2 chân xuống cái cầu và lại nói tiếp những câu chuyện về tương lai. Biết là rồi sau này , những câu chuyện về tương lại sẽ dần ít đi và thay vào đó là những câu chuyện về hiện tại .
7- Tôi bị ám ảnh câu " Vì chúng ta sinh ra để ở gần nhau " . chính vì sự ám ảnh này nên t cứ lấy quyển sách ra đọc đi đọc lại .
8- Tôi muốn làm lại giá sách của mình , chăm chút nó hơn . Tôi cũng dần không muốn ngồi bàn học siêu tiện lợi nữa , tôi muốn có 1 cái bàn và tự mua cho mình 1 cái ghế thật hợp tông.

tháng này , đi trên đường , nhìn mấy đôi yêu nhau kiểu " gió mát , trăng thanh " làm tâm hồn cũng sảng khoái ra nhiều. Nếu là đàn ông , tôi cũng mong có một cô đi bên cạnh . Thời tiết đẹp thế cơ mà!

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

phải từ suy nghĩ




em thấy người ta hay nói là " có mấy cô hay tỏ ra cứng rắn , độc lập thì lại hay buồn nhiều " hoặc mấy câu đại ý như thế Mấy lúc trước , em  thấy mấy câu đấy hay ho lắm , thấy nói về mấy thứ mà trước em không hay quan tâm hay để tâm nhiều . Giờ thấy thành ra người ta lại hay nói thế ghê gớm. ai bình thường cũng có lúc trở thành " mạnh mẽ " , " cửng cỏi " hết để đâu đấy lại có người nói câu " nó trông thế thôi chứ thật ra thì  blabllaa"

nhưng mà em ơi , người ta nói thế có nghĩa người ta vấn muốn hiểu nhau nhiều nhiều , người ta vẫn muốn để ý và quan tâm người khác. Con người có năng khiếu thấu hiểu bẩm sinh em ạ. Vì là ngay từ khi trong trứng , trông và cảm nhận thấy mẹ em buồn rầu , đau ốm thì em ở trong cũng không được vui hay sao ?! chẳng thế mà mẹ có em trong bụng vẫn hay cười và muốn em nghe được những lời âu yếm , những lời tâm sự của mẹ còn gì. Chính thế nên em sinh ra lúc nào cũng xinh đẹp , mặc dù bắt đầu bằng tiếng khóc òa nhưng em rồi sau đấy em ít cáu gắt ,ít bồn chồn. Đó là vì em và mẹ hiểu nhau , mẹ vẫn thường hỏi em " có sao không ?" rồi em đáp lại mẹ bằng thứ ngôn từ nào đấy chỉ em và mẹ hiểu được. 
Nhưng lớn dần , thì người ta cũng mất dần đi năng khiếu của mình.

người ta cũng hay để cho nhau trôi qua như lẽ thường tình . rồi những câu hỏi thường đặt ra " Có sao không ?!" " Bị sao à ?" " Có chuyện gì thế ?" với ảnh mắt chân thành , càng ngày càng ít được dùng đến hơn. Vì mỗi người có một mối quan tâm riêng , và nhiều khi những câu hỏi mang tính chất " vào thẳng vấn đề " như vậy bị coi là buồn cười và phù phiếm . Dù gì , em cũng hãy làm thế , làm thế để thấy là ngoài những người không bao giờ đặt những câu hỏi như thế , thì còn có em . Rồi lúc nào đấy , em sẽ thấy , em nhận được nhiều hơn là một câu hỏi.

Tôi đang thấm thía khoảng thời gian này , khoảng thời gian mỗi tối nằm nhà , lật dở lại những quyển sách tôi từng đọc , xếp lại đống quần áo bừa bộn trong góc , xuống nhà ngồi xem Lộc Đỉnh Kí và cười nắc nẻ cùng cả nhà. Đối với tôi , thực chất khoảng thời gian nào cũng quí giá cả , chỉ có điều người ta có hay soi vào nó không thôi.

Cái bán học. Tôi thấy , hầu như ai đi qua tuổi " bán trú " cũng đều mong muốn có một cái bàn học . Nhưng tôi mới biết một điều , đấy là bố mẹ mong ta có một cái bàn học trước khi ta mong muốn điều đó. Ngày vào lớp 1 , tôi còn nhớ tôi và chị họ được mua mỗi người một cái bàn học , cái mặt bàn nó dốc đến nỗi cái gì để trên mặt bàn cũng hầu như trôi tuồn tuột xuống dưới. Nó riêng rẽ và nhỏ nhắn như những cái bàn học của các trung tâm Tiếng Anh bây giờ. Cái bàn học đấy để học cách cầm bút và ngồi thẳng lưng. Và cái bàn học đầu tiên của tôi đã thua , tuy tôi cầm bút đúng nhưng lúc nào tôi cũng để vở quay ngang rồi viết.

 Khi những đứa trẻ học cách làm cửu vạn , thì tức là chúng đã 12 tuổi , sách vở đầy tràn nhưng bút mực đã không còn dùng đến , thì cũng là lúc cái bàn học lem nhem kia của tôi được rời đi hoặc cho một ai đó mà tôi không nhớ nổi. Bố mua cho tôi một cái bàn học to hơn , nhiều ngăn để sách hơn . Tôi còn nhớ , tôi đã tò mò về cái ngăn kéo ra kéo vào ở dưới gầm bàn . Tôi dùng nó để đựng giấy nháp và bài kiểm tra , sau này tôi mới biết , nó là chỗ để bàn phím của một cái máy tính. 

Rồi khi cái bàn học không còn được đặt ở trước cửa sổ - nơi mà bố mẹ tôi nói " tốt cho đôi mắt " , thì cũng đến lúc tôi không còn cần bàn học mấy nữa .Bố cho cái bàn học cho một người chú thân quen.  Những năm tháng cấp 3 , tôi ngồi lê la ở khắp nơi trong nhà để học bài , khi là bàn ăn , khi là trên giường , trên bàn máy tính , ... và tự mua cho mình một cái giá để sách . Khi ôn thi , tôi chỉ cần một cái bàn " siêu tiện lợi " , ngồi đất và gấp lại được vì những môn thi của tôi chỉ cần học thuộc nên tôi cũng không chắc mình cần một cái bàn học đồ sộ làm gì . Có khi thế. Sau đấy , tôi mất dần khái niệm về cái bàn học.

Tối nay , đi lục lọi tìm lại món đồ của người khác , tôi thấy nhớ hình ảnh của cái bàn học của tôi bây giờ đã là chỗ để sách ,truyện của tôi. Tôi nhớ khoảng thời gian một đứa như tôi từng chăm sóc cho nó. Tôi dán thời khóa biểu lên phần gỗ trước mặt , tôi còn có cả một dòng chữ gì đó , được gắn bằng những hình ngôi sao hồi cấp 2 tôi từng gấp , rồi một chỗ để riêng của quyển Alamach. 
Dù gì , cũng có một khoảng thời gian , cuộc sống của tôi gắn liền với những thứ thân thuộc đó.

tôi thấy thói quen viết thư từ của tôi đã dần làm tôi bị mất đi cái khoáng đạt khi viết về những điều khác. Vì khi viết cho một người nào đấy , tôi chỉ chăm chăm suy nghĩ về người đấy thôi . Tôi sẽ viết và tưởng tượng ra hình ảnh họ đang đọc những thứ tôi viết , tôi viết những thứ liên quan đến họ , kể cho họ bằng sự hồ hởi , " khoe khoang " chân thành mà tôi có được. Vì thế nên cảm hứng tôi chẳng lấy từ đâu cả , ngoài những người tôi hướng đến. Nếu một ngày nào đó , tôi không trở thành nhà văn , không trở thành nhà báo , càng không trở thành một nhà quảng bá thương hiệu thì ít nhất tôi cũng học viết từ những thứ xung quanh mình. Có một người cũng nói , khi không học viết bằng kinh nghiệm của người khác thì đã là thành công rồi , rồi suy rộng ra sẽ thành , đừng quá lớn lên bằng trải nghiệm của người khác.
Cái title , tôi chả nghĩ gì nhiều , có một cái title rồi thì phải nghĩ về những thứ liên quan đến nó , nhưng thường tôi không làm thế được , có khi những người " chuyên nghiệp " có thể làm thế . Rồi tôi cũng thử cách , viết ra trước rồi đặt những cái tiêu đề sau , nhưng cũng không thành , tôi sẽ lại ngồi thừ ra và nhấp chuột vào chứ " Đóng lại " . Thế mới thấy , khoàng trống trong não bộ của tôi là có giới hạn , và cảm hứng của tôi là hữu hạn nốt. Cái chính là , phải từ suy nghĩ.

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

crush





"nếu bạn không cảm thấy bình yên khi nhớ về thời thơ ấu , thì chẳng có ngày tháng nào nữa trong đời bạn có thể cảm thấy bình yên"

vì đây là câu cuối của quyển sách tôi đã đọc hết , nên tôi nhớ . Cả quyển sách này , tôi đều yêu quí , trừ câu văn này . Thật ra đấy là vấn đề cảm thức của mỗi người khi nhớ về thời thơ ấu , như là được dỗ dành , chăm bẵm rồi đưa đi đây đó , rồi ăn gì , chơi gì . Nhiều nhiều thứ . Tuổi thơ của tôi cũng thế . Tôi cũng được chăm bẵm và vỗ về bằng tình yêu thương của vô số người xung quanh . Rồi lớn dần , tuổi thơ của tôi cũng được bồi đắp bằng nhiều câu chuyện , ai mà nhớ hồi đó mình đã làm những gì . có cô kể lại tôi từng cầm váy cô dâu cho cô , có chú kể lại hồi trước chú hay bế lắm , rồi chuyện bố mẹ sinh em trai lúc đó chị gái đang làm gì , đủ thể loại . Nhìn chung , ai nấy đều thêu dệt cho tôi một tuổi thơ không có gì phải bàn , toàn những câu chuyện tâm đắc và vui vẻ . 
Rồi tôi tin , đứa trẻ nào cũng vô lo như thế. 
nhưng dù thế , tôi cũng không hay nhớ về tuổi thơ để tìm sự bình yên.


Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

in bed



nằm trên giường , một người có thể nghĩ ra đủ thứ trên đời , dù đúng hay sai , dù tốt hay xấu , đó cũng chỉ là những suy nghĩ , chỉ là những suy nghĩ mà thôi.


Không biết bao nhiêu người hỏi tôi về vấn đề " Tại sao lại chọn học du lịch thế ? " Đáng nhẽ , thầy ( tớ , bạn , anh , chị , em ) nghĩ , em sẽ chọn chuyên ngành báo chí . Tôi cũng không biết tại sao tôi lại chọn ngành này. Đô khi , tôi nghĩ đó là do may mắn và tình cờ , nhưng có khi tôi lại ngồi thật sự nghiêm túc để nghĩ về ngành nghề mà mình đã chọn . Chỉ là chính bạn thân ngồi cùng bàn với tôi cũng nhắn tin rằng " Sao mày lại chọn du lịch ? tao thấy hơi bất ngờ ?"
Thú thật  , cả cuộc đời 12 năm đi học , cho đến giờ tôi đã là cô sinh viên năm thứ 3 và chỉ đến tháng 11 năm nay thôi , tôi sẽ học xong toàn bộ chương trình học , thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ chọn ngành du lịch để theo đuổi.  Nó nhanh , gọn đến nỗi tôi cảm giác như tôi đang chớp mắt vậy. Ngày bước năm thứ 3 , tôi nghĩ mình nên có một khoảng thời gian nào đó , ngồi nghĩ ngợi thật lâu , thật kĩ về việc sẽ chọn chuyên ngành nào cho mình. Cho đến ngày hôm nay , chưa bao giờ tôi làm điều đó , và khi nhìn vào những sinh viên Sư phạm xung quanh mình , cái sự chắc chắn của việc họ sẽ làm giáo viên cứ lớn dần trên từng nét mặt của họ .
Ngày chính thức học môn chuyên ngành đầu tiên , ngồi trong lớp học du lịch , tôi nghĩ đến lớp học báo chí , tôi nghĩ tôi cũng sẽ ngồi đó và học cả lớp chuyên ngành báo chí nữa . Quả đúng , tôi đã làm như thế. Với cái hôm tôi setup cái Profile của blogspot này , có mục " chuyên ngành học " , tôi cũng không ngần ngại để mục đó là Sinh viên , chứ không phải là " Du lịch "

nhiều người nói với tôi , cứ học đi , biết được sau này sẽ làm đúng ngành nghề mình học , nhưng tôi thầm nghĩ nếu có một may mắn hay một sự tình cờ nào đó , sau này tôi sẽ làm đúng ngành , đúng nghề hiện tại tôi đang học thì sao. Lúc đó , tôi sẽ ngồi úp mặt vào tường và nghĩ về việc sao hồi đấy mình không học hành một cái nghiêm túc hơn à ?!
cũng có người nói " Sao thấy con My hay viếc lách sao không chọn ngành báo ? " rồi " học du lịch , sẽ bắt đầu bằng nghề hướng dẫn viên du lịch đấy , m không sợ à ?" ! Hoàn toàn có sợ những việc này . Rồi tôi cũng nghĩ đến chuyện , những bạn học ngành bào sẽ ra trường , theo đuổi nganh mình học với một chức danh mới trong card là " nhà báo "  , còn tôi sẽ đi đây đi đó , mồm nói và chân tay khua khoắng sao ?

đấy là vì tôi không cho rằng có nghề nào lại giống với nghề nào . Có một ngày nào đó , tôi sẽ tự cảm nhận thấy sự lựa chọn của tôi là đúng đắn và chỉ mình tôi cảm nhận được sự đúng đắn ấy .  Rồi nghề nào cũng có vai trò và vị trí của nó . Chỉ là đối với tôi bây giờ , dù ít hay nhiều , tôi cug đang tích lũy kiến thức và kĩ năng cho mình .

chuyện của những cô gái luôn là : hằng ngày , tôi viết mess cho một cô gái ở một nơi rất xa , mỗi sáng tỉnh dậy hay vào fb để xem có reply lại không . Cảm giác những tình cảm tốt đẹp của tôi cũng được đáp trả lại bằng những tình cảm tốt đẹp khác khiến tôi vui mừng khôn xiết. Và mặc dù thứ tình cảm ấy chỉ nhỏ xíu thôi nhưng tôi vẫn nâng niu nó hằng ngày. Bù lại với những điều đó , cũng là chuyện tôi viết mess , tôi viết cũng những dòng như thế với môt người và xác định được sẽ không bao giờ có reply. Đó là lựa chọn của mỗi người , có người muốn đáp lại bằng những thứ giống như người ta đã làm cho mình , có người muốn đáp lại bằng những thứ khác. Đó thuộc về bản tính của mỗi người , và dù có hay không , tôi vẫn thấy sự thành thật khi tiếp xúc với họ  ( cho dù họ có cho đó là thành thật hay không )

chuyện phiếm về vấn đề tình cảm : Tôi ngồi im để nghe cô gái đó nói , ngồi im nghe cô gái đó kể về việc đã có bao nhiêu người có tình cảm với cô. Tôi lắng nghe rồi đáp trả lại bằng thái độ tự hào về người bạn của mình  . Một cô gái không xinh đẹp , nhưng từ tốn và hòa nhã. Khi trở về nhà , tôi mới chợt nhận ra là trong câu chuyện thật dài của chúng tôi , cô gái không nói về việc cô đã giành tình cảm cho những ai và thật sự thì trong những chàng trai kia đã có ai là bạn trai của cô ?! Tôi thấy là là phụ nữ  hay che giấu những điều như thế .
họ sẽ kể ra đã có những ai đem lòng cảm mến họ , thay vì họ đã đem lòng cảm mến ai . Tôi thật sự thấy khâm phục những che giấu như vậy . Hôm nay , khi nằm trên giường , lật từng trang sách của quyển truyện ngắn , có một đoạn tôi thấy khá đúng với cảm giác của tôi một tuần trước - khi trở về nhà sau một buổi chiều tâm sự dài :
" Tôi từng ngạc nhiên khi nhận ra rằng khi tôi nói với ai đó " Tôi yêu em " một cách chân tình nhất , lắm lúc người ta vẫn hoang mang lo lắng " Lời ấy liệu có thật tình chăng ?" Nhưng khi tôi nói " Tôi cần em " . Tôi có cảm giác người ta không nghi ngại "
... " Khi người ta nói yêu , thường là thổ lộ . Nhưng khi người ta nói cần , thường là thú nhận . Là thú nhận , nghĩa là nó thành thật . Thành thật hơn hết thảy . Khi ta biết mình cần gì cũng có nghĩa ta biết mình có gì , thiếu gì , muốn gì .... Chúng ta sợ bị người khác nắm " vận mệnh " trong tay nên ít khi thú nhận về điều mình thât sự cần . Và nếu " dời không như là mơ " , trông ta thảm hại làm sao trong mắt họ , người đã biết điều ta cần và lắc đầu từ chối " 
Bởi thế nên chúng ta cần nhưng giả vở như không . Chúng ta tưởng đó là cách giữ thể diện và lòng kiêu hãnh. Nhưng nhiều khi đó chính là cách ta đanh mất những điều quý giá" 


Chính vì những điều này nên tôi luôn thấy tình cảm nào cũng tốt đẹp hết , chỉ biết là vì người ta cần nó trong đời. 


Hôm nay là ngày 1.4. ngày nói dối . 1h41 phút sáng tôi đã bị lừa . Bị lừa trong niềm vui ngớ ngẩn mà sáng nay dậy tôi vẫn háo hức nghĩ nó đã thực sự xảy ra. Tôi không nghĩ việc cảm thấy vui lây cho một niềm vui nào đó là chuyện vớ vẩn và " của ai đó "  , thậm chí tôi thấy chi là sống trong cảm giác vui với niềm vui của người khác nó thể hiện sự gắn bó  và gần gũi . Càng như thế , tôi lại càng thấy những sự xa cách là không đáng có , và dù nó có nhạt nhòa đến đâu thì căn bản là vì người ta không cố ý làm cho nó nhạt nhòa như thế.