Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

sao em cứ tểnh tềnh tênh như thế





vì em là một đứa luôn nghĩ mọi chuyện bình thường : từ bài học được người ta nói thầm vào tai là " mọi người đều bình thường " nay đã được em nâng cao cấp bậc cảm nhận và thông suốt bằng việc quy mọi chuyện về bình thường . em nghĩ mọi người cũng như thế , hay chăng chớ là những chuyện em cho là bình thường thì mọi người lại cho là bất bình thường . Bất bình thường đối với người này nhưng lại là bình thường đối với người khác. rồi cứ thế , từng chuyện vô lí và khó chấp nhận nó cứ trôi đi trôi lại trước mắt nếu không cho đấy là bình thường thì em sẽ phải dùng từ " không còn gì để nói " , như thế làm người ta liên tưởng đến thái độ quan tâm mà  những chuyện bình thường thì lại thì lại không xứng để có được thái độ " quan tâm " như thế.
một phần không nhỏ những cũng không lớn lắm là vì xung quanh em toàn những người dễ tha thứ . May be. hoặc có thể họ chưa bỏ qua nhưng lại tỏ thái độ là bỏ qua rồi. nghĩ suy cho cùng , thái độ đấy không tốt lắm , nhưng mọi thứ đều trở nên mềm mại hơn nhờ thái độ này. ví như việc làm sai hoặc động chạm đến một ai đấy thì dù có thế nào nó cũng được lấp đầy bằng những tình cảm tốt đẹp khác , bằng lòng nhiệt thành mà tích hai mươi năm nay em có được .

vì em còn hàng tá thứ để ngắm , xem , nhìn , học , làm , ngưỡng mộ : là một đứa đang sống trong vòng tay của bố mẹ , học tập từ cuộc sống và sách vở một cách từ từ , được đùm bọc bởi vô khối những mối quan hệ khác , đôi khi còn bị gọi là " không biết gì " , thì hiện tại thái độ với cuộc sống vẫn luôn là enjoy. Nếu đếm những sự kiện đã xảy trong ngày bằng những phút cầu nguyện trước khi đi ngủ thì không bao giờ là đủ , nhưng việc đếm những sự kiện đó em đã không bỏ quên mỗi ngày.viết lách , search ảnh , đọc bài viết của những blogger em theo dõi , toát mồ hôi , chăm chút cho những người em yêu quí , gửi mess hằng ngày và há hốc mồm với những câu chuyện không tưởng. Thật là em đã từng nghĩ , việc há hốc mồm với những thứ mới lạ chằng có gì đáng để cười nhạo vì không phải là đầy rẫy những thứ không tưởng đang ở quanh mình à ?! Thì cũng phải có lúc há hốc mồm để công nhận mình là người không biết , cần phải biết , như thế có phải đang quí hơn việc gật gật và ờm ừ cho mọi chuyện đang diễn ra không .

và vì em sẽ nói những gì em nghĩ : bố nói việc này chỉ càng làm cho mình trở thành một người dễ đoán. hình như quan điểm này không đúng với con gái của bố. Việc nói những gì mình nghĩ của con gái đem lại một mớ những rối bời không đáng có và cấp 3 chính bố là người chứng kiến điều này.

gửi người đang ôm những điều " không thể nói ra "  : Việc ôm những điều đó chỉ chứng minh sự quan trọng của người đang ôm nó thôi!

cuối tuần đã hết. 3 ngày nằm ở nhà rồi cũng qua để nối thèm khát đi học được giải tỏa. Sao cứ lúc ốm  đau thì tôi lại nghĩ đến việc sau khi ốm dậy tôi sẽ học hành thật nghiêm túc và kỉ luật !


Không có nhận xét nào: