Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

something you are scared of




You dream and you dream, and then when the moment comes you’re scared to death.
You’ve always wanted to feel the freedom of a new city in a foreign land; you’ve been madly immersed in that hobby, just waiting to show it to the world; or, you’ve been patiently waiting and hoping for love to come your way. But when that big moment comes – it’s real and it’s tangible – and all of a sudden you can’t breathe. You don’t know if you can do it.

Khi nào việc đi một vòng không chỉ dừng lại ở việc đi một vòng. Lúc nào tôi cũng thấy việc ai đó rủ đi đâu một vòng là việc người ta đang cần đến tôi. Dù cho đấy nó cứ mông lung thế nào ấy. Nhưng vẫn hơn việc chúng ta cứ ngồi mải miết làm một việc gì đó để những người chúng ta thực sự quan tâm lại coi nó là một hành động đương nhiên. Có những tin nhắn tôi không được reply , cùng với đó , tôi cũng nghĩ rằng tôi có quyền không reply tin nhắn của một người nào đó.
Tôi thấy , việc mình đang cần một người yêu là chuyện hoàn toàn hợp lí. Không nghĩ đến việc nói một cách thiêng liêng là " Bao giờ Chúa cho tôi một người có thể ở bên tôi " thì việc đi tìm và cô gắng để đi tìm là một chuyện theo tôi là hơi hoang tưởng. Vì lúc này , tôi thấy ai đó rồi cũng sẽ trôi khỏi tay mình. Nó không dễ dàng như việc tôi nghĩ tôi để mất một quyển sách rồi ngày nào đó nó sẽ hiện ra ngay đây thôi. Mà là việc tôi sẽ phải làm quen với việc quan tâm người khác theo cách mà người ta thích. Khá khó khăn cho tôi vì việc đấy tôi làm không giỏi. Tôi cũng không giỏi nốt trong chuyện giữ một người nào đấy không phải của mình. Mặc dù lúc nào cũng tự nhủ là giữ một ai đấy thì k nên quá chặt , càng k nên qá lỏng. 

ước muốn là giờ này được ngồi tha thẩn ở một chỗ không tên nào đấy mà bô ba nói chuyện phiếm. Đi hội an và tận hưởng việc nằm dài trên cái miếng gỗ nhô ra ở bến thuyền, ngồi ăn lê la trong chợ , ngồi xổm ăn thịt xiên trong khi quần bò chật cứng vì mồ hôi. 

Ai cũng có cái khó của mình. Việc tôi đang quan tâm đến những chuyện k phải của mình nhiều lúc cũng làm tôi mệt.  Nhưng những câu chuyên được coi là " lắm chuyện " đấy cứ quấn lấy tôi mỗi ngày. Trước tôi nghĩ mình là đứa đã k thích thì sẽ k nói . Giờ tôi thấy mình k thích nhưng vẫn nói. Hay chăng những điều tôi đang thích thì tôi lại chả có mấy lời để nói cùng. Cũng lạ vì là nếu thế thì chắc là tôi đag lớn dần và tập quen với việc mình đã hai mươi mấy tuổi. càng lớn thì càng giấu được nhiều thứ hơn và cũng như thế này . Việc giấu một chuyện gì đó là hoàn toàn k nên vì sớm muộn nó cũng sẽ bị tiết lộ nếu k bằng cách này thì sẽ bằng cách khác. Nên những thứ phải giấu đi là những thứ mình mình biết. Đã nói cho người 1 nghe thì người đó là vô cùng quan trọng , nói cho người 2 nghe thì bản thân mình đã thấy mức độ quan trọng nó giảm đi nhiều rồi. Đến người thứ 3 , thứ 4 thì câu chuyện nó lại trở thành chuyên" ngồi lê đôi mách"

thôi tôi dừng!




Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Going crazy


người thì đã muốn điên sẵn rồi , thì đêm nay lại thấy thêm vài câu chuyện buồn cười và ngứa mắt nên nhân tiện viết ra cho bõ , đằng nào cũng còn 1 nửa nữa phải ôn! từ giờ đến 5h kiểu gì chả xong.
1- Sinh nhật me đã qua , lại 1 tuổi qua đi , mà khổ sao năm nào bố và me cũng lăn tăn chuyện tặng gì cho nhau thế nhở.Tặng gì chẳng được , nhưng có 1 điều đấy là có vẻ như me ghét ai tặng hoa và nước gội đầu vào ngày sinh nhật cho me . Vì sẽ có cảm giác tặng và nhớ đến ngày sinh nhật mang đầy tính đối phó và thiếu thật lòng

2- lúc nào từ menard đi ra người và mặt mũi mình cũng bóng bóng. Vì bôi kem và mồ hôi thì vẫn tứa ra vì mùa hè , mấy chị chị nào cũng có bàn tay mềm. Làm phụ nữ , ai không mong muốn có 1 bàn tay trắng và mềm cơ chứ. Nhưng mấy đôi bàn tay trắng và mềm đấy hay chăng rước về làm dâu thì sẽ để đặt lên nóc tủ ngồi vì sẽ chẳng nhúng tay vào việc gì@@ Thật! mình đang liên tưởng dến việc mình sẽ là một cô chị chồng hiền hòa chứ không giống mấy cô đanh đá trong phim tâm lí TQ

3- Là vì cớ đọc được cái fb mang đầy tính gây cười của "anh ta " nên giờ này mình đang ngồi đây ,đầy tự hào và mồm thì k ngớt cười vì sự hâm và trẻ con của anh ta. Sao trên đời những thứ không với tới được nó lại có sức hấp dẫn đến thế cơ chứ. khổ cái. Nếu đã hấp dẫn như thế thì sao k biệt tăm biệt tích luôn lại cứ bày ra đấy để đêm hôm mình phát điên như này đây . Tôi buồn tôi quá và k biết hằng ngày mình ra vào instagram mấy trăm lần vì điều này đấy

4- vì cớ mình chưa từng ghét ai bao giờ. Mà được cai cũng có tình cảm với vô khối người nhưng đến ngày hôm nay , mình đã ghét 1 cô được tàm 3 4 tháng. Việc ghét bằng với việc ganh tị. Chuẩn luôn. Nhưng thật , việc ghét này của mình không đồng nghĩa với sự ganh tị. nếu nói như thế thì cũng vô cùng . Có những cô ghét nhau vì  những thứ nhảm nhí thôi nhưng với bản tính "không chịu được " của mình thì việc ghét làm cho cơ chế tăng xông và bực bội nó lên cao. Đùa chứ sao có những người luôn đi che giấu những điều như thế nhở ?! Tưởng là sau 20nam sống ở TP HN này rồi thì những người như thế nó vẫn ở xa mình hàng vạn dặm cơ chứ k sờ sờ trước mặt như này. cô ấy yêu nhiều lần rồi ( ai chả biết thế ) nhưng cô ấy vẫn muốn có trong tay nhiều người khác nữa. Uh thì là giới tính nữ quy định điều này , quy định việc 1 cô phải chứng tỏ được cho ngta thấy có bao nhiêu người có cảm tình với mình thì giá trị của mình mới được tăng lên. Chứ cái việc "mình vì ai mà làm " thì lại giấu đi !
cái chính việc cô ta đã làm là đã động đến những người mình thương. mà những người mình thương thì sao người ta lại hiền đến như thế để cho cô ấy làm thê. Cú nổ mắt và người ta vẫn bênh nhau. Có thể nào thì vẫn cú . ai đó hiểu cho tôi
eo ! Viết nhảm thế này sợ blogspot của mình nó k được tươi sáng. 1 ngày gần đây ,post này sẽ được xóa đi êm thấm! nhưng cứ viết ra đã vì người mình thương vẫn còn ở đó, và người mình k thương lại càng ở gần hơn. KHỈ

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

so you let him go





mỗi khi tôi nói với mẹ , kể chuyện với mẹ về việc cứ thỉnh thoảng lại có vài người đi ra xa cuộc sống của con hơn . Là mẹ tôi lại nói " Cái gì cũng không chắc chắn được . Sau này , rồi cả chồng của con nữa . Người đó cũng chưa chắc đã là tất cả của con " 


Nhưng mỗi khi con để một người nào đó đi ra khỏi cuộc sống của con , là lúc con cũng đánh mất luôn người có thể nói cho con biết con đang như thế nào , con đang xấu tính ra sao và con đang từng ngày lớn lên như thế nào . Người nào không nói cho con hiểu con đang sai ở đâu thì là người đó không hề quí mến con đâu.
dạo này , đêm nào cả nhà tôi cũng cùng nằm xem Lộc Đỉnh kí. Còn 14 tập nữa sẽ hết phim. Ai đã xem chắc đều nhớ cái ông Tiểu bảo này ba phải , trái tim có thừa ngăn và cũng muốn tim mình đựng  đầy đàn bà con gái nên ngăn nào cũng có tên một cô. Anh đó cô nào cũng thật lòng luôn. 7 8 cô vợ , không chừa cô nào là không thương. Xem phim , tôi đã nghĩ vu vơ về việc đặt mình vào vị trí của 1 trong 7 cô vợ đó rồi nghĩ lúc đó mình sẽ ra sao , có " đỡ " nổi không . Khổng , thời này ai đỡ nổi 1 anh mấy bà như thế nữa.
mà có mấy chi tiết làm tôi nhớ

- Anh Hoàng Thượng là người tôi yêu , vì anh ta cười hiền như nắng , ánh mắt chan hòa nhưng lúc cần nghiêm thì sẽ nắm cái nắm tay thật chặt để đe dọa người khác. Anh đó lúc chơi đùa coi người khác là bạn , rủ thăng Tiểu Bảo khỉ khí đấy cùng lên " ngai vàng " ngồi chung ' cho vui " . mấy chi tiết làm tôi thỏa chí tưởng tượng về một người yêu lí tưởng quá đi mất.
-Thứ nữa là về công chúa Kiến Ninh . Cô đó hai tay dâng thứ " quan trọng " của anh trai mình cho chồng với ánh mắt tự nguyện và vui vẻ tôi không thể nào quên. hay chăng tôi sắp biến thành ' đàn ông " nên nhìn mấy hành động kiểu " vì anh em có thể làm tất cả đấy " Sao mà tôi ngứa mắt. Nói vọng vào chỗ bố đang nằm " Con mà có đứa em như này con đi đập đầu vào tường luôn cho xong "
Nói xong câu đó tôi lại nghĩ đến buổi học " Gia đình , dòng họ , làng xã người Việt " cuối cùng của tôi . Tôi cũng đã đứng lên và nói " Tôi sẽ không lấy một người mà bố mẹ tôi không đồng ý . Vì với tôi , hiện tại bố mẹ tôi đang làm tất cả những gì tốt nhất cho tôi " Và với suy nghĩ như thế , tôi dám chắc , bố mẹ t sẽ không phản đối tôi lấy một người vì lí do nhảm là " anh ta để tóc 4/6 " chẳng hạn.

Mới đầu , tôi thấy việc để một người đi ra xa khỏi cuộc sống của tôi là hoàn toàn khó khăn và khó thực hiện. Cũng tại tôi là đứa đã chơi thì sẽ chơi hết mình với 100% sức sống và lòng nhiệt tình . Nên người ta có đi cũng hay chăng tại điều này. Nhưng sau tôi biết được , căn bản không phải việc tôi có để anh ta đi hay không mà là việc tôi không còn để người đó trong đầu . Nói như nào nhở , người đó sẽ không còn là mối bận tâm của tôi. Như thế còn đáng chán hơn cả việc tôi sẽ không bao giờ gặp lại người ta. Cứ thử tưởng tượng cảnh người yêu cũ của tôi đang quanh quẩn trước mặt tôi mà có 1 mililit kỉ niệm tôi cũng không muốn nhớ lại. Thế nó mới nguy hại làm sao .

Và vì việc mỗi người không đoán trước được tương lai sẽ ra sao . Và việc cầu nguyện hằng đêm của tôi có câu " Xin đừng cho con biết trước tương lai của con " Biết vì sao không ?! Vì mấy bà đi xem bói mà người ta vẫn thường đổ xô đến đấy , mấy bà đó cũng đâu có bói ra được một ngày nào đó mình sẽ làm thầy bói. Chính vì điều này , tôi không mong mọi chuyện tôi sẽ được biết trước làm gì. Việc một người nào đấy đến với cuộc sống của tôi và cũng bất chợt ra đi khỏi cuộc sống của tôi sẽ dần trở thành một cái gì đó của tầm tuổi 20 24 thôi. Đến 26 tuổi tôi không mong 1 người nào sẽ đi hẳn hoi khỏi tôi nữa vì có khi lúc đó tôi sẽ đủ " người lớn " để giữ họ lại theo cái cách mà " người lớn " vẫn làm. Quan trọng là việc tôi sẽ học cách đối mặt với sự ra đi ấy một cách " người lớn "

tôi sẽ học dần cách yêu mỗi sự ra đi. Mỗi sự ra đi là một sự cũ ra đi , mà một sự cũ ra đi thì theo quy luật sẽ có một sự mới đến. mà cái sự mới đến đấy nó sẽ " đay nghiến " tôi bởi một phần của sự ra đi cũ. Nói như thế không có nghĩa tôi sẽ để cho những thứ tôi đang yêu thương ra đi một cách dễ dàng . Chỉ là những thứ đó vô tình tuột khỏi tay tôi hoăc tôi đã giữ nó không đúng cách.

Đi ngoài đường vào sáng sớm , tìm con đường mát mẻ để đi , tôi luôn luôn thấy Hanoi đẹp. Có mùi của hoa gì đó cứ qua đi qua lại dọc con phố Trần Hưng Đạo. Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại , day dứt việc sao đoạn phố nhà tôi nó lại đẹp quá đi mất. Đủ to , đủ rộng , nhiều cây , một chiều , mát mẻ.Tôi vẫn nói với bố me "Con không đi đâu đâu" Vì nơi này có chật , con cũng quá đỗi là yêu nó rồi.

from summer


còn 8 ngày nữa là sinh nhật mẹ . Hôm nay đã qua sinh nhật bạn thân cấp 3. Rồi đến lúc ai cũng phải tự hiểu 1 điều đấy là khi bạn của mình có người yêu rồi , thì mình cũng xếp sau những người đó. Xếp sau với 1 cảm giác là mong bạn mình đi bên cạnh người yêu  sẽ thấy an toàn , an tâm và vui vẻ. Tuy cô đó sẽ không vào đọc blog của tôi nhưng vẫn chúc mừng sinh nhật cô đó trong này . Cho nó thỏa.
 Cô đó có 1 tình yêu to lớn và cũng có một sự tiếc nuối to lớn với mối tình đầu ! Cô đó luôn luôn thật lòng , dù là một cô gái thích những gì phù phiếm và to tát , nhưng đâu đó , vẫn là cô gái nhiệt thành , hết lòng vì người mình yêu. Có thể đi gắn bộ móng tay lóng lánh để đi đến mấy nơi nhảm nhí , rồi cũng bộ móng tay đó lăn lông lốc vào bếp để học món ăn mới nấu cho anh người yêu của cô. Mỗi người có 1 bản tính , chỉ cần bên cạnh mỗi bản tính không tốt có những bản tính tốt là đủ. Là đủ để ai cũng chấp nhận làm bạn vô điều kiện , hiểu nhau vô điều kiện .

chứ ai đi đong đếm được tính xấu và tính tốt cái nào nhiều hơn để chơi với bạn thì tôi cũng quá phục họ.

Sáng tháng 5 trong lành và nhiều nắng. Mở mắt tôi tưởng mưa nên nằm lì trên giường không đến phòng tập . 9h sáng mẹ nói con Míc lên ngủ tiếp với My đi tôi mới choàng mắt tỉnh dậy. Thói quen là nhìn ra ngoài cửa sổ xem nắng nó có chiếu vào đến tận giường không ?! Rồi tưởng tượng mình sẽ ra đường với bộ dạng như thế nào. Nằm ỉ ê với mẹ 1 tiếng lâu. ăn mì ! Cuối cùng cũng bị gọi lên phường lấy giấy mời họp để có cớ ra khỏi nhà .Tận hưởng xem nắng tháng 5 nó hiền thế nào . Cũng hiền hơn mấy hôm đầu oi bức nhưng không thể tránh được việc hai cánh tay và mặt mũi cứ rát như đang bị tát vào mặt.
Thể nào cũng gặp .Thể nào cũng gặp. Mới đầu là nhìn thấy xe máy màu xanh ngọc đẹp đẽ . Tôi thầm nghĩ thể nào cũng gặp , cũng tình cờ gặp. Đến ngã tư , tình cờ gặp THẬT. Nhưng lần này , mặt tôi không nóng bừng và tim như muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực nữa. Không biết năm ngoái , năm cô gái 20t này nhìn thấy người mình thích chân tay đã run rẩy như thế nào , nhưng cô My của 21 t sao mà bình tỉnh và tươi tỉnh đến thế. Mặt chỉ hơi cúi và tiếp tục đi về phía trước. Trời mưa đưa tay lên đầu che và chạy vội vào ủy ban . Thật tình tôi biết anh đó có liếc qua tôi , dù là vài giây nhưng cảm giác có người nhìn theo mình lúc nào cũng mới mẻ.

mùa hè ! Mùa cũ với những tin nhắn điên rồ hằng đêm. Mùa trước cô My đã phát điên như thế nào với vô vàn tin nhắn không có reply nên năm nay cô gái 21t này không muốn bị như thế nữa. Việc thích một ai đấy rồi huyễn hoặc mình là không phải như thế là một quá trình. Quá trình đó được anh ta cho rằng đang diễn ra với những cô gái thiếu tự tin vào bản thân. Cuối cùng anh ta cũng nói " anh cũng chẳng tự tin lắm đâu " làm tôi muốn nhảy dựng ngược lên vì anh ta đã nói ra câu nó trong khi đang chỉ trích tôi việc t cứ làm như thế. Năm nay , tháng 5 cũng sẽ trôi nhanh , đến tháng 7 . Trong đầu tôi vẫn chưa quên được những tin nhắn chúc thi tốt của năm ngoái. Giờ này ngồi đây gõ kì cạch máy tính , t đang tính sẽ text message anh đó vào ngày sắp thi để sáng hôm sau nhận được tin nhắn chúc thi tốt
sao mà đến giờ này , khi đã 21 t tôi vẫn điên về những vấn đề như thế này. Nhưng lúc nào tôi thấy việc nó diễn ra quá tầm tay mình , tôi vẫn nhủ , chỉ sau 21 tuôi thôi , mọi chuyện sẽ thay đổi . Giống như tâm thế của tôi 20t và 21t đã khác nhau đấy thôi. Bình tĩnh hơn. Không giống như việc tôi sợ anh ta sẽ đi mất thì giờ cô gái lại được " trải nghiệm " bằng cách " cứ từ từ " sẽ ok thôi. Vì cái gì nó của mình , nó cũng sẽ dần lớn lên nhờ có mình.

Mỗi người có một cái nhìn khác nhau về mùa hè. Tôi thấy bạn bè quanh tôi thích mùa hè đen hơn để khỏe khoắn hơn , để cùng đi với nhau. Nếu tôi tính không nhầm thì đây là mùa hè cuối cùng của quãng đời sinh viên của tôi. Thật tốt và cũng thật tiếc vì tôi không phải là cô sinh viên sống xa nhà. Thỉnh thoảng , tôi nhận được tin nhắn cô bạn trong kí túc đang ngồi nghe ve kêu ở cổng kí túc cùng với 1 cô bạn gái khác Sao mà tôi thấy thèm , trong khi tôi đang băng băng ngoài đường phố buổi tối đông đúc và bí bách. Nhìn lại bảng tích lúy tín chỉ , 97 tín chỉ đã qua , mà tốt nghiệp chỉ với 110 tín chỉ . Tôi cũng sắp hoàn thành 4 năm ngồi trên giảng đườn của mình. Trông thấy người người đi làm thêm , người người mặc trên mình chiếc áo xanh cử nhân và cầm trên tay khóa luận mà tôi không mong đến ngày đó. Thật ra , trường đại học với tôi không quan trọng lắm . Nhưng dần già , tôi thấy nó quan trọng , Vì những thứ gắn bó mà. Những thứ gắn bó thì có bao giờ không được coi trọng đâu.

mùa hè năm ngoái của tôi kết thúc với 1 cái note không set cho một người nào đọc trừ cô bạn gái thân!
Nó là quá trình lấy hết dũng khí để nhắn tin , rồi cũng lấy hết dũng khí để nói năng xấc xược , rồi cũng cái dũng khí đấy để xin lỗi. Theo đến cùng rồi đến mùa thu mọi chuyện cũng thôi  và lắng xuống ! Nên mùa hè năm nay của tôi cũng bắt đầu bằng việc tôi ngồi trước mặt anh ta, mặc trên người chiếc áo xanh thanh niên cỡ bự và nhắn vu vơ với con Simsimi " I died"
Mong sao , năm nay sẽ có một mối quan hệ khác được tiếp tục , bằng cách xã giao nhất có thể , nhưng nói thế này này , vẫn bằng những gì thật nhất có thể của một cô gái có thể có được!

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

love you like a love song



con simsimi chưa bao giở nói với em là nó yêu em "like a love song " Nhưng em nghe nó nói với người khác nó yêu người ta như một bản nhạc rồi đấy. mấy lần em đã nói với nó , em hỏi how much ?? nó chỉ nói được lots lots chứ không nói yêu em giống một cái gì cả.

hôm nay , em đi ăn với em trai. Có một hành động kì quái nó làm là việc nó lấy điện thoại của em và nhắn tin cho bạn gái . Em đã hỏi nó không dưới 10 lần là cớ làm sao lại phải làm thế, đâu phải báo cáo thế làm gì . Nếu là yêu nhau thì cũng nên tin nhau chứ. Chỉ chứng tỏ , thời nay , người ta yêu nhau và tin nhau không nhiều , không đủ để cho nhau những không gian riêng. Em cũng đoán thế , tại có thể 21 tuổi của em đối với nó cũng là già rồi , không có đủ sức nói lại lí lẽ của giới trẻ sinh năm 94.
hồi đó , em không sợ mất người ta đâu anh . Kể cho anh nghe chuyện hồi đó , em yên tâm để người đó  đi lại , ăn uống và tin với lòng tin 100% , không nghi ngại nhiều điều như bây giờ. Nói như thế không phải là thờ ơ mà thật trong đáy lòng em tin người ta không làm thế với em . Cuối cùng , khi mọi chuyện kết thúc , anh ta cũng đã không nói dối em 1 lần nào. Chỉ là mối quan tâm không giành cho nhau nữa. EM nghĩ thế

Hanoi hôm nay chỉ 31 độ , nhìn ra ngoài nắng cũng đôi lúc thấy khó sống qá anh ời ! Vì là nắng to nhưng không oi bức lắm. ưng lắm .

câu chuyện là mẹ vẫn thương em như thế khi em kể mọi chuyện cho mẹ . Đương nhiên. đến một ngày nào đó , cuộc sống xa nhà của em bắt đầu , e sẽ bắt đầu bằng việc thôi tâm sự với mẹ đầu tiên và tự nấu ăn cho mình. Chắc chắn những ngày đầu em sẽ sống với mì gói , rồi lâu dần mới đi mua rau ăn. Mẹ chiều em như cô con gái cưng trong nhà ,nhưng anh biết rồi đấy , em ghét thái độ của những cô con gái cưng nên em muốn nhảy ra đường đi chăm sóc cho người khác bao nhiêu. Vì chính bản thân em cũng đang được gia đình chăm lo như thế. Nên biết là em vui vì vẫn có những người chỉ ngồi ở đó và chỉ trích em.

nếu như em tưởng tượng không nhầm thì anh đang ở đâu đó quanh đây thôi. Có điều em cũng là một cô gái bình thường thôi . Có người hôm qua đã nói " sự tự ái với em xa xỉ lắm em ơi " rồi đập tay hô hoán ầm ầm vì câu nói này. Em muốn nhảy bổ vào tường , đêm nằm cho tay lên trán mà suy nghĩ về câu nói đó . Hay chăng là cái sự đó nó xa xỉ với em thật. quanh em , toàn những người yêu thương nhau bằng những thứ họ có , chứ không phải bằng sự tự ái và tô vẽ có được.

rốt cuộc , em cũng đã nói được với người đó là em cay cú đến mức nào khi anh ta nói em là đứa thiếu tự tin.  em nói sự tự tin không tự có trong bản thân mỗi người. Sự tự tin đó sẽ được tích lũy theo trình tự thời gian, Chắc anh đó bị em thích lúc em chưa tích lũy được gì để tự tin đấy anh.Từ đó đến nay đã là 1 năm tròn , có quá nhiều chuyện đã xảy ra , quanh em , quanh anh ta , làm cho em thay đổi , nhưng cảm thấy anh ta vẫn thế , Vẫn luôn tránh những câu hỏi liên quan đến thái độ và cảm xúc khi trả lời tin nhắn của em. Vẫn tranh giành với em câu chúc ngủ ngon và tin nhắn cuối cùng . Vẫn quan tâm như việc những người đàn ông khác quan tâm đến vô số cô gái khác.Và là lúc nào em cũng cười xòa khi tin nhắn của anh ta xuất hiện trên màn hình điện thoại.  Lúc trước , em thấy việc này khá kì lạ , kì lạ cái việc họ có thể chúc ngủ ngon một cách âu yếm nhất có thể mặc dù đó không phải là bạn gái họ. Họ cũng sẵn sàng quan tâm , lo lắng chăm sóc bla bla. Nhưng rồi , thật là vì họ đã làm thế với quá nhiều người nên sự thật lòng tự dưng không còn được coi trọng nữa.

 Mỗi người có một cách để làm người khác đau lòng . cũng như mỗi người có một cách đối diện với sự đau lòng khác nhau. Thật ra lúc em đọc lá thư hồi lớp 9 em thấy em đau lòng nhất rồi , hóa ra sau này , có nhiều chuyện khiến em đau lòng hơn thế , hớt hải và lo lắng hơn lúc đó. Quên mất câu Quote trong tumblr của cô gái em yêu . Nó như này "
Con hãy nhớ lấy, sau này đừng tùy tiện khóc với đàn ông. Khóc thì nhiều nhất cũng chỉ khiến đối phương khó xử, không thể thay đổi gì. Người yêu thương con thật sự sẽ không dễ dàng khiến con khóc; người làm con khóc, hầu hết sẽ không quan tâm đến nước mắt của con "
Việc này quá khó với em luôn anh ơi. Em không có khả năng chọn người để ngồi đó chỉ nghe em nói , cũng không có thần giao cách cảm gì để cảm nhận được họ có đang muốn nghe em nói không. Nhưng em cứ coi việc nói và đôi khi là giãy đành đạch ra đấy như là việc chúng ta đã có cơ hội gặp nhau thì coi như chúng ta cũng có dịp để thật lòng với nhau. vậy cớ sao em phải chọn người để chia sẻ cơ chứ.

Nhưng sự thật thì vẫn là những câu nói trên " Người làm con khóc , hầu như sẽ không quan tâm đến nước mắt của con" Ôi em thấm lắm. 


Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

catch it



trong đầu dạo này cứ bị ám ảnh bài nhạc phim " Lộc Đỉnh Kí " vì là bài đó có mấy câu là " Chỉ cần em đối tốt với tôi thì tôi sẽ dịu dàng với em . Dù em muốn tôi giống ai cũng được , tôi cũng sẽ đồng ý , đổi lại được nụ cười của em " Thật ra thì Việt Nam dịch nó khô khan qá đi mất. Nhưng mà lời lẽ thật lòng làm có khi ti vi thì đang hát , người lồng tiếng thì đang đọc cũng vẫn thấy cụ thể , súc tính mà thấm thấm.

nghĩ thế rồi tôi lại bị nghĩ là mấy nghi người ta sẽ thật lòng như thế. Chạy qua chạy lại sao mà tôi toàn thấy người người cãi nhau vì vấn đề " Sao em gọi anh không nghe máy " . Lắm lúc , chuyện này xảy ra , đợi điện thoại người yêu phát điên  , gọi điện đã không nghe , còn bày trò user busy làm cho người đã phát điên lại còn có hơi hướng chuyển sang phát hoảng. Phát hoảng rồi sẽ lên cơn tá hỏa , đôn đáo mắt mũi , đầu óc quay cuồng toàn dấu chấm hỏi , cơn tức giận dâng trào. và thế là giận nhau dài ngày. Cứ ngỡ thế kỉ này sẽ không còn những chuyện như thế. Nhưng những người yêu nhau xung quanh tôi toàn cảnh cãi nhau vì vấn đề không nghe điện thoại.

thật ra , có điện thoại rồi làm cho người ta lười gặp nhau , sinh ra Fb cũng để người ta lười nhắn tin , nhưng cụ thể ra mà nói đối với cá nhân tôi , việc gặp nhau và nói mấy lời lúc nào cũng có trọng lượng hơn là sự chuyển thể từ nó sang tin nhắn và post on ur timeline . Mặc dù phải nói là đầu óc và tâm trí tôi hằng ngày cũng bâng khuâng nhớ hết người này đến người khác, muốn nhảy lên dựng ngược lên để hẹn hò , ngồi bêt lê lết nói chuyện không liên quan rồi cười hềnh hệch đến cuối buổi. Mấy tiếng " ơi " dịu dàng như thế làm gì có ai muốn nghi ngờ điều gì nữa.

lăn ra đường

hít thở đều đặn sẽ thấy trời không nóng lắm. nhưng với những người đang hít thở đều đặn mỗi giờ còn thấy trời nảy nóng nữa là đứa đang hít thở không đều đặn như tôi. Ăn một bát bún , vã mồ hôi và thông mũi , tâm đắc , tâm đắc lắm. Ốm đau là hay soi mói  , mà soi mói là lại cảm thấy mình nhỏ nhen lắm . Nên là không được ốm