Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

phụ nữ nhạy cảm hay tôi bất bình thường



chẳng hiểu sao tôi lại muốn viết một mẩu blog nho nhỏ với cái tựa đề này , có hay chăng là vì những người phụ nữ quanh tôi nhạy cảm thật và đầu tôi luôn cho rằng là phụ nữ thì sẽ nhạy cảm. Đương nhiên , bài viết không đề cập đến vấn đề ai là " phụ nữ" và ai là " con gái " , kiểu kiểu như sự khác biệt ý mà nhưng bù lại tôi cũng muốn viết xem liệu tôi có đang suy nghĩ và hành động như những người phụ nữ bình thường khác.
Tôi nghĩ phụ nữ nhạy cảm nhất là khi họ biết họ làm sai điều gì đó. Cái cảm giác muốn được người ta đứng về phía mình nhưng đôi khi lại muốn gồng lên và " cãi giỏi " bằng một số câu , điển hình như " Việc đấy thì có liên quan gì đến anh ( em ) " hay " Em ( chị ) cho là đúng là được , cần gì phải để ý đến người khác nghĩ gì !" Cái chính là tuy chỉ nói như thế nhưng luôn luôn muốn được " tiến lại gần " bằng mấy lời trách cứ nhẹ nhàng như kiểu ru ngủ lúc hai mắt còn đang mở to. 
sau đó , phụ nữ cũng nhạy cảm không kém khi họ biết sắp mất đi cái gì đó . Đúng là như kiểu giác quan thứ 6 hay thứ 7 gì đấy bắt đầu làm việc . từ những suy nghĩ nho nhỏ đến nhưng hành động bộc phát to đùng của " đối phương " , phụ nữ cũng cảm nhận được là họ sắp mất đi điều gì đó. Nói thế chứ , cái giai đoạn cảm nhận này nó mới đặc biết nhạy bén chứ cái lúc mất đi rồi thì lại không thấy hụt hẫng lắm . Không biết mọi người như thế nào chứ tôi không hay thích nhìn vào kết quả , tôi thích " quá trình " hơn. Ví như việc cãi nhau với ai đấy , việc ngồi suy nghĩ đến những câu trách móc nhau hay  " đá " dưới mọi hình thức lúc nào cũng hay hơn việc sớm muộn cũng sẽ làm lành và cười với nhau. 

phụ nữ lúc nào cũng có cả một cơ chế " tự bảo vệ " mình . Cơ chế đấy vận hành bằng đôi mắt , bằng hành động , bằng ý nghĩ .Như kiểu tôi cho là phụ nữ khi giận dỗi cái gì đấy thì lại mang đôi mắt hiền dịu hơn bình thường. Nếu so sánh với " đôi mắt " của ghen tuông thì đôi mắt " giận dỗi " chỉ là 1/10 . Cái biểu hiện rõ nét nhất của cơ chế đấy là việc sẽ chẳng có ai lường trước được trong đầu mỗi người phụ nữ đang nghĩ gì , định làm gì và sẽ đi đến đâu. 

nhìn chung , phụ nữ xung quanh tôi toàn những người đặc biệt . nhưng người có tầm ảnh hưởng và cho tôi những quan điểm đầy tính " thời đại " là mẹ . Từ cấp 1 đã để con gái đi học bằng xe ôm một mình , cấp 2 vừa bỡ ngỡ bước chân vào trường cấp 2 đã đi xe đạp , cấp 3 thì lại càng không có khái niệm đưa đón , kiểm tra bài vở . Tôi có thể cảm nhận việc mình đang dần lớn lên bằng sự thay đổi trong cách giận dỗi với mẹ. Trước , là mẹ nói mãi , mẹ mắng mãi , còn giờ , cãi nhau ít đi vì con gái cũng không ở nhà nhiều , nhưng nếu có , cũng chỉ là không nói năng gì rồi lẳng lặng làm lành theo cái cách bình thường nhất con gái có thể làm được . 

 đã được " cho " chun buộc tóc màu xanh lá cây , điều này đã thỏa lòng mong ước bao nhiêu lâu nay , không biết đi qua bao nhiêu cửa hàng để hỏi han và tìm kiếm . Viết ra để bày tỏ nỗi sung sướng tột cùng! Mong la như mọi lần , những thứ được " cho " sẽ lâu lâu mới mất đi!

Hôm qua tôi đã ngồi 5 tiết , học buổi cuối cùng của môn " gia đình , dòng họ , làng xã người Việt " Môn học tôi thấy bao nhiêu giấy A4 và chữ viết đều là không đủ , và có ý nghĩ hay ta đi học lại môn này vào năm sau. Học 3 tiết báo chí ! Mà ý nghĩ là học báo chí , viết viếc này cho nó liên kết hơn.Đi bộ dọc đường Nguyễn Thái Học , mọi lần tôi đều vù vù phóng xe máy qua , không để ý đến viêc mấy cái viền khung tranh nó lại đẹp đến thế, phố bán mika nhiều màu nhất tôi từng thấy. Ngày mà tôi chỉ tưởng tượng ra việc chèo lên xe buýt để đi đã thấy không thở nổi và thà đi bộ hết quãng đường còn lại còn hơn là đi xe ôm ! 
 
hanoi lại mưa kiểu lề mề! 


2 nhận xét:

Hoàng Hải Yến nói...

không bất bình thường đâu my ạ!!!!!!!!!heheh

Đinh Hà Trang nói...

năm sau học lại đi :X