Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

chọn túi xách và đi xe một mình



hôm nay , viết blog chỉ để diễn tả việc vui sướng khi tôi đã chọn được hai chiếc túi xách thật ưng ý đến khó tin. trong bạt ngàn những cái màu đen và kiểu dáng thì không thể đếm bằng số tự nhiên có trên hai lòng bàn tay được . Đầu ngước lên trần nhà của cửa hàng cao và rộng , mắt phải đảo láo liên và tay phải khua khoắng đi mọi chỗ . Tự hỏi từ lúc nào tôi muốn dẫn những người tôi yêu thương đến những chỗ tôi đã và đang yêu thương . Nơi này cũng thế . Đứng chọn ở đây hôm nay , một mình và không với ai cả , tôi biết , tôi đã lại có thể làm mọi thứ một mình .
việc dũng cảm của một người đâu chỉ đo bằng việc anh ta đã bắt nạt được bao nhiêu người . tôi cũng đi tìm sự dũng cảm của tôi bằng những việc như thế này , bằng việc tôi đến những chỗ tôi yêu mến , tận hưởng nó một mình , lại để thành quả của mình trên đầu giường và nghĩ theo chiều hướng tích cực về cuộc sống . Nếu sau này , cái mà tôi không mong muốn tôi sẽ làm nhất là làm hướng dẫn viên du lịch , tôi cũng chỉ mong mỗi địa điểm tôi đưa người ta đi là những chỗ tôi yêu . Để con mắt người ta cũng phải đảo điên nhiều chỗ , tôi sẽ cho người ta thấy mỗi nơi đều có những điều kì diệu của nó .
giống như " trai gái đùa vui " hôm nay tôi đã học .


chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ đi xa khỏi những thứ như thế này . Đi xe một mình trên đường . Nói đúng và chuẩn ra thì chuyện chẳng có gì to tát lắm . Chỉ là tôi rất sợ việc đi qua hầm Kim Liên một mình . Thật ! kì thật là như thế luôn. Và hôm nay , là một trong số những lần tôi đi qua cái hầm đó một mình . Cái tiếng ù ù làm tôi muốn đi nép vào một bên , không phóng nhanh như mọi người khác và đặc biệt là hai bức tường cao ở hai bên làm tôi có cảm giác như có ai đó cứ chạy dài ở đằng sau.

tôi sẽ bắt đầu yêu thương một người khác bằng những điều mà người đấy yêu quí. nhưng bù lại , chẳng nhất thiết phải yêu quí những thứ quanh tôi , nhưng hãy cố sống với những điều quanh tôi để yêu thương tôi.

tự nhiên , tôi thấy buồn buồn về những thứ tôi sắp hoặc có vẻ sắp mất đi. Ví như việc tôi sẽ không còn đủ sức và tinh thần để chăm sóc và lo toan cho một ai đấy. Có khi nào , việc lo toan cho nhiều người làm tôi quên mất có thể đến khi nào đấy , tôi sẽ chỉ chăm chăm quan tâm đến một người. Note trong fb , tôi biết tim tôi vẫn thừa chỗ , nhưng tôi mong , chỗ tôi giành cho một ai đấy  sẽ không to hơn những chỗ giành cho những người còn lại. Vì làm thế tôi thấy tôi đã từng thiệt thòi nhiều thứ quá ( đương nhiên , chỗ giành cho 1 người nào đấy đặc biệt khác giới mà sé gắn bó với tôi là chưa xuất hiện ) . Nhưng giờ , tôi sẽ chuẩn bị cho cái ngăn đó , cái ngăn mà tôi sẽ tích góp đủ những nơi yêu thương để chứa đựng người đó trong đấy.

tôi sẽ gọi cho bố thay vì gọi cho người tôi yêu mỗi khi tôi ngã xe
hiện tại là như thế đã

1 nhận xét:

Hoàng Hải Yến nói...

Yến rất yêu quí My....moa moa!