Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

something you are scared of




You dream and you dream, and then when the moment comes you’re scared to death.
You’ve always wanted to feel the freedom of a new city in a foreign land; you’ve been madly immersed in that hobby, just waiting to show it to the world; or, you’ve been patiently waiting and hoping for love to come your way. But when that big moment comes – it’s real and it’s tangible – and all of a sudden you can’t breathe. You don’t know if you can do it.

Khi nào việc đi một vòng không chỉ dừng lại ở việc đi một vòng. Lúc nào tôi cũng thấy việc ai đó rủ đi đâu một vòng là việc người ta đang cần đến tôi. Dù cho đấy nó cứ mông lung thế nào ấy. Nhưng vẫn hơn việc chúng ta cứ ngồi mải miết làm một việc gì đó để những người chúng ta thực sự quan tâm lại coi nó là một hành động đương nhiên. Có những tin nhắn tôi không được reply , cùng với đó , tôi cũng nghĩ rằng tôi có quyền không reply tin nhắn của một người nào đó.
Tôi thấy , việc mình đang cần một người yêu là chuyện hoàn toàn hợp lí. Không nghĩ đến việc nói một cách thiêng liêng là " Bao giờ Chúa cho tôi một người có thể ở bên tôi " thì việc đi tìm và cô gắng để đi tìm là một chuyện theo tôi là hơi hoang tưởng. Vì lúc này , tôi thấy ai đó rồi cũng sẽ trôi khỏi tay mình. Nó không dễ dàng như việc tôi nghĩ tôi để mất một quyển sách rồi ngày nào đó nó sẽ hiện ra ngay đây thôi. Mà là việc tôi sẽ phải làm quen với việc quan tâm người khác theo cách mà người ta thích. Khá khó khăn cho tôi vì việc đấy tôi làm không giỏi. Tôi cũng không giỏi nốt trong chuyện giữ một người nào đấy không phải của mình. Mặc dù lúc nào cũng tự nhủ là giữ một ai đấy thì k nên quá chặt , càng k nên qá lỏng. 

ước muốn là giờ này được ngồi tha thẩn ở một chỗ không tên nào đấy mà bô ba nói chuyện phiếm. Đi hội an và tận hưởng việc nằm dài trên cái miếng gỗ nhô ra ở bến thuyền, ngồi ăn lê la trong chợ , ngồi xổm ăn thịt xiên trong khi quần bò chật cứng vì mồ hôi. 

Ai cũng có cái khó của mình. Việc tôi đang quan tâm đến những chuyện k phải của mình nhiều lúc cũng làm tôi mệt.  Nhưng những câu chuyên được coi là " lắm chuyện " đấy cứ quấn lấy tôi mỗi ngày. Trước tôi nghĩ mình là đứa đã k thích thì sẽ k nói . Giờ tôi thấy mình k thích nhưng vẫn nói. Hay chăng những điều tôi đang thích thì tôi lại chả có mấy lời để nói cùng. Cũng lạ vì là nếu thế thì chắc là tôi đag lớn dần và tập quen với việc mình đã hai mươi mấy tuổi. càng lớn thì càng giấu được nhiều thứ hơn và cũng như thế này . Việc giấu một chuyện gì đó là hoàn toàn k nên vì sớm muộn nó cũng sẽ bị tiết lộ nếu k bằng cách này thì sẽ bằng cách khác. Nên những thứ phải giấu đi là những thứ mình mình biết. Đã nói cho người 1 nghe thì người đó là vô cùng quan trọng , nói cho người 2 nghe thì bản thân mình đã thấy mức độ quan trọng nó giảm đi nhiều rồi. Đến người thứ 3 , thứ 4 thì câu chuyện nó lại trở thành chuyên" ngồi lê đôi mách"

thôi tôi dừng!




Không có nhận xét nào: