Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

catch it



trong đầu dạo này cứ bị ám ảnh bài nhạc phim " Lộc Đỉnh Kí " vì là bài đó có mấy câu là " Chỉ cần em đối tốt với tôi thì tôi sẽ dịu dàng với em . Dù em muốn tôi giống ai cũng được , tôi cũng sẽ đồng ý , đổi lại được nụ cười của em " Thật ra thì Việt Nam dịch nó khô khan qá đi mất. Nhưng mà lời lẽ thật lòng làm có khi ti vi thì đang hát , người lồng tiếng thì đang đọc cũng vẫn thấy cụ thể , súc tính mà thấm thấm.

nghĩ thế rồi tôi lại bị nghĩ là mấy nghi người ta sẽ thật lòng như thế. Chạy qua chạy lại sao mà tôi toàn thấy người người cãi nhau vì vấn đề " Sao em gọi anh không nghe máy " . Lắm lúc , chuyện này xảy ra , đợi điện thoại người yêu phát điên  , gọi điện đã không nghe , còn bày trò user busy làm cho người đã phát điên lại còn có hơi hướng chuyển sang phát hoảng. Phát hoảng rồi sẽ lên cơn tá hỏa , đôn đáo mắt mũi , đầu óc quay cuồng toàn dấu chấm hỏi , cơn tức giận dâng trào. và thế là giận nhau dài ngày. Cứ ngỡ thế kỉ này sẽ không còn những chuyện như thế. Nhưng những người yêu nhau xung quanh tôi toàn cảnh cãi nhau vì vấn đề không nghe điện thoại.

thật ra , có điện thoại rồi làm cho người ta lười gặp nhau , sinh ra Fb cũng để người ta lười nhắn tin , nhưng cụ thể ra mà nói đối với cá nhân tôi , việc gặp nhau và nói mấy lời lúc nào cũng có trọng lượng hơn là sự chuyển thể từ nó sang tin nhắn và post on ur timeline . Mặc dù phải nói là đầu óc và tâm trí tôi hằng ngày cũng bâng khuâng nhớ hết người này đến người khác, muốn nhảy lên dựng ngược lên để hẹn hò , ngồi bêt lê lết nói chuyện không liên quan rồi cười hềnh hệch đến cuối buổi. Mấy tiếng " ơi " dịu dàng như thế làm gì có ai muốn nghi ngờ điều gì nữa.

lăn ra đường

hít thở đều đặn sẽ thấy trời không nóng lắm. nhưng với những người đang hít thở đều đặn mỗi giờ còn thấy trời nảy nóng nữa là đứa đang hít thở không đều đặn như tôi. Ăn một bát bún , vã mồ hôi và thông mũi , tâm đắc , tâm đắc lắm. Ốm đau là hay soi mói  , mà soi mói là lại cảm thấy mình nhỏ nhen lắm . Nên là không được ốm


Không có nhận xét nào: