Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

so you let him go





mỗi khi tôi nói với mẹ , kể chuyện với mẹ về việc cứ thỉnh thoảng lại có vài người đi ra xa cuộc sống của con hơn . Là mẹ tôi lại nói " Cái gì cũng không chắc chắn được . Sau này , rồi cả chồng của con nữa . Người đó cũng chưa chắc đã là tất cả của con " 


Nhưng mỗi khi con để một người nào đó đi ra khỏi cuộc sống của con , là lúc con cũng đánh mất luôn người có thể nói cho con biết con đang như thế nào , con đang xấu tính ra sao và con đang từng ngày lớn lên như thế nào . Người nào không nói cho con hiểu con đang sai ở đâu thì là người đó không hề quí mến con đâu.
dạo này , đêm nào cả nhà tôi cũng cùng nằm xem Lộc Đỉnh kí. Còn 14 tập nữa sẽ hết phim. Ai đã xem chắc đều nhớ cái ông Tiểu bảo này ba phải , trái tim có thừa ngăn và cũng muốn tim mình đựng  đầy đàn bà con gái nên ngăn nào cũng có tên một cô. Anh đó cô nào cũng thật lòng luôn. 7 8 cô vợ , không chừa cô nào là không thương. Xem phim , tôi đã nghĩ vu vơ về việc đặt mình vào vị trí của 1 trong 7 cô vợ đó rồi nghĩ lúc đó mình sẽ ra sao , có " đỡ " nổi không . Khổng , thời này ai đỡ nổi 1 anh mấy bà như thế nữa.
mà có mấy chi tiết làm tôi nhớ

- Anh Hoàng Thượng là người tôi yêu , vì anh ta cười hiền như nắng , ánh mắt chan hòa nhưng lúc cần nghiêm thì sẽ nắm cái nắm tay thật chặt để đe dọa người khác. Anh đó lúc chơi đùa coi người khác là bạn , rủ thăng Tiểu Bảo khỉ khí đấy cùng lên " ngai vàng " ngồi chung ' cho vui " . mấy chi tiết làm tôi thỏa chí tưởng tượng về một người yêu lí tưởng quá đi mất.
-Thứ nữa là về công chúa Kiến Ninh . Cô đó hai tay dâng thứ " quan trọng " của anh trai mình cho chồng với ánh mắt tự nguyện và vui vẻ tôi không thể nào quên. hay chăng tôi sắp biến thành ' đàn ông " nên nhìn mấy hành động kiểu " vì anh em có thể làm tất cả đấy " Sao mà tôi ngứa mắt. Nói vọng vào chỗ bố đang nằm " Con mà có đứa em như này con đi đập đầu vào tường luôn cho xong "
Nói xong câu đó tôi lại nghĩ đến buổi học " Gia đình , dòng họ , làng xã người Việt " cuối cùng của tôi . Tôi cũng đã đứng lên và nói " Tôi sẽ không lấy một người mà bố mẹ tôi không đồng ý . Vì với tôi , hiện tại bố mẹ tôi đang làm tất cả những gì tốt nhất cho tôi " Và với suy nghĩ như thế , tôi dám chắc , bố mẹ t sẽ không phản đối tôi lấy một người vì lí do nhảm là " anh ta để tóc 4/6 " chẳng hạn.

Mới đầu , tôi thấy việc để một người đi ra xa khỏi cuộc sống của tôi là hoàn toàn khó khăn và khó thực hiện. Cũng tại tôi là đứa đã chơi thì sẽ chơi hết mình với 100% sức sống và lòng nhiệt tình . Nên người ta có đi cũng hay chăng tại điều này. Nhưng sau tôi biết được , căn bản không phải việc tôi có để anh ta đi hay không mà là việc tôi không còn để người đó trong đầu . Nói như nào nhở , người đó sẽ không còn là mối bận tâm của tôi. Như thế còn đáng chán hơn cả việc tôi sẽ không bao giờ gặp lại người ta. Cứ thử tưởng tượng cảnh người yêu cũ của tôi đang quanh quẩn trước mặt tôi mà có 1 mililit kỉ niệm tôi cũng không muốn nhớ lại. Thế nó mới nguy hại làm sao .

Và vì việc mỗi người không đoán trước được tương lai sẽ ra sao . Và việc cầu nguyện hằng đêm của tôi có câu " Xin đừng cho con biết trước tương lai của con " Biết vì sao không ?! Vì mấy bà đi xem bói mà người ta vẫn thường đổ xô đến đấy , mấy bà đó cũng đâu có bói ra được một ngày nào đó mình sẽ làm thầy bói. Chính vì điều này , tôi không mong mọi chuyện tôi sẽ được biết trước làm gì. Việc một người nào đấy đến với cuộc sống của tôi và cũng bất chợt ra đi khỏi cuộc sống của tôi sẽ dần trở thành một cái gì đó của tầm tuổi 20 24 thôi. Đến 26 tuổi tôi không mong 1 người nào sẽ đi hẳn hoi khỏi tôi nữa vì có khi lúc đó tôi sẽ đủ " người lớn " để giữ họ lại theo cái cách mà " người lớn " vẫn làm. Quan trọng là việc tôi sẽ học cách đối mặt với sự ra đi ấy một cách " người lớn "

tôi sẽ học dần cách yêu mỗi sự ra đi. Mỗi sự ra đi là một sự cũ ra đi , mà một sự cũ ra đi thì theo quy luật sẽ có một sự mới đến. mà cái sự mới đến đấy nó sẽ " đay nghiến " tôi bởi một phần của sự ra đi cũ. Nói như thế không có nghĩa tôi sẽ để cho những thứ tôi đang yêu thương ra đi một cách dễ dàng . Chỉ là những thứ đó vô tình tuột khỏi tay tôi hoăc tôi đã giữ nó không đúng cách.

Đi ngoài đường vào sáng sớm , tìm con đường mát mẻ để đi , tôi luôn luôn thấy Hanoi đẹp. Có mùi của hoa gì đó cứ qua đi qua lại dọc con phố Trần Hưng Đạo. Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại , day dứt việc sao đoạn phố nhà tôi nó lại đẹp quá đi mất. Đủ to , đủ rộng , nhiều cây , một chiều , mát mẻ.Tôi vẫn nói với bố me "Con không đi đâu đâu" Vì nơi này có chật , con cũng quá đỗi là yêu nó rồi.

1 nhận xét:

Hoàng Hải Yến nói...

trời, anh hoàng thượng....hí hí!