Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

from summer


còn 8 ngày nữa là sinh nhật mẹ . Hôm nay đã qua sinh nhật bạn thân cấp 3. Rồi đến lúc ai cũng phải tự hiểu 1 điều đấy là khi bạn của mình có người yêu rồi , thì mình cũng xếp sau những người đó. Xếp sau với 1 cảm giác là mong bạn mình đi bên cạnh người yêu  sẽ thấy an toàn , an tâm và vui vẻ. Tuy cô đó sẽ không vào đọc blog của tôi nhưng vẫn chúc mừng sinh nhật cô đó trong này . Cho nó thỏa.
 Cô đó có 1 tình yêu to lớn và cũng có một sự tiếc nuối to lớn với mối tình đầu ! Cô đó luôn luôn thật lòng , dù là một cô gái thích những gì phù phiếm và to tát , nhưng đâu đó , vẫn là cô gái nhiệt thành , hết lòng vì người mình yêu. Có thể đi gắn bộ móng tay lóng lánh để đi đến mấy nơi nhảm nhí , rồi cũng bộ móng tay đó lăn lông lốc vào bếp để học món ăn mới nấu cho anh người yêu của cô. Mỗi người có 1 bản tính , chỉ cần bên cạnh mỗi bản tính không tốt có những bản tính tốt là đủ. Là đủ để ai cũng chấp nhận làm bạn vô điều kiện , hiểu nhau vô điều kiện .

chứ ai đi đong đếm được tính xấu và tính tốt cái nào nhiều hơn để chơi với bạn thì tôi cũng quá phục họ.

Sáng tháng 5 trong lành và nhiều nắng. Mở mắt tôi tưởng mưa nên nằm lì trên giường không đến phòng tập . 9h sáng mẹ nói con Míc lên ngủ tiếp với My đi tôi mới choàng mắt tỉnh dậy. Thói quen là nhìn ra ngoài cửa sổ xem nắng nó có chiếu vào đến tận giường không ?! Rồi tưởng tượng mình sẽ ra đường với bộ dạng như thế nào. Nằm ỉ ê với mẹ 1 tiếng lâu. ăn mì ! Cuối cùng cũng bị gọi lên phường lấy giấy mời họp để có cớ ra khỏi nhà .Tận hưởng xem nắng tháng 5 nó hiền thế nào . Cũng hiền hơn mấy hôm đầu oi bức nhưng không thể tránh được việc hai cánh tay và mặt mũi cứ rát như đang bị tát vào mặt.
Thể nào cũng gặp .Thể nào cũng gặp. Mới đầu là nhìn thấy xe máy màu xanh ngọc đẹp đẽ . Tôi thầm nghĩ thể nào cũng gặp , cũng tình cờ gặp. Đến ngã tư , tình cờ gặp THẬT. Nhưng lần này , mặt tôi không nóng bừng và tim như muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực nữa. Không biết năm ngoái , năm cô gái 20t này nhìn thấy người mình thích chân tay đã run rẩy như thế nào , nhưng cô My của 21 t sao mà bình tỉnh và tươi tỉnh đến thế. Mặt chỉ hơi cúi và tiếp tục đi về phía trước. Trời mưa đưa tay lên đầu che và chạy vội vào ủy ban . Thật tình tôi biết anh đó có liếc qua tôi , dù là vài giây nhưng cảm giác có người nhìn theo mình lúc nào cũng mới mẻ.

mùa hè ! Mùa cũ với những tin nhắn điên rồ hằng đêm. Mùa trước cô My đã phát điên như thế nào với vô vàn tin nhắn không có reply nên năm nay cô gái 21t này không muốn bị như thế nữa. Việc thích một ai đấy rồi huyễn hoặc mình là không phải như thế là một quá trình. Quá trình đó được anh ta cho rằng đang diễn ra với những cô gái thiếu tự tin vào bản thân. Cuối cùng anh ta cũng nói " anh cũng chẳng tự tin lắm đâu " làm tôi muốn nhảy dựng ngược lên vì anh ta đã nói ra câu nó trong khi đang chỉ trích tôi việc t cứ làm như thế. Năm nay , tháng 5 cũng sẽ trôi nhanh , đến tháng 7 . Trong đầu tôi vẫn chưa quên được những tin nhắn chúc thi tốt của năm ngoái. Giờ này ngồi đây gõ kì cạch máy tính , t đang tính sẽ text message anh đó vào ngày sắp thi để sáng hôm sau nhận được tin nhắn chúc thi tốt
sao mà đến giờ này , khi đã 21 t tôi vẫn điên về những vấn đề như thế này. Nhưng lúc nào tôi thấy việc nó diễn ra quá tầm tay mình , tôi vẫn nhủ , chỉ sau 21 tuôi thôi , mọi chuyện sẽ thay đổi . Giống như tâm thế của tôi 20t và 21t đã khác nhau đấy thôi. Bình tĩnh hơn. Không giống như việc tôi sợ anh ta sẽ đi mất thì giờ cô gái lại được " trải nghiệm " bằng cách " cứ từ từ " sẽ ok thôi. Vì cái gì nó của mình , nó cũng sẽ dần lớn lên nhờ có mình.

Mỗi người có một cái nhìn khác nhau về mùa hè. Tôi thấy bạn bè quanh tôi thích mùa hè đen hơn để khỏe khoắn hơn , để cùng đi với nhau. Nếu tôi tính không nhầm thì đây là mùa hè cuối cùng của quãng đời sinh viên của tôi. Thật tốt và cũng thật tiếc vì tôi không phải là cô sinh viên sống xa nhà. Thỉnh thoảng , tôi nhận được tin nhắn cô bạn trong kí túc đang ngồi nghe ve kêu ở cổng kí túc cùng với 1 cô bạn gái khác Sao mà tôi thấy thèm , trong khi tôi đang băng băng ngoài đường phố buổi tối đông đúc và bí bách. Nhìn lại bảng tích lúy tín chỉ , 97 tín chỉ đã qua , mà tốt nghiệp chỉ với 110 tín chỉ . Tôi cũng sắp hoàn thành 4 năm ngồi trên giảng đườn của mình. Trông thấy người người đi làm thêm , người người mặc trên mình chiếc áo xanh cử nhân và cầm trên tay khóa luận mà tôi không mong đến ngày đó. Thật ra , trường đại học với tôi không quan trọng lắm . Nhưng dần già , tôi thấy nó quan trọng , Vì những thứ gắn bó mà. Những thứ gắn bó thì có bao giờ không được coi trọng đâu.

mùa hè năm ngoái của tôi kết thúc với 1 cái note không set cho một người nào đọc trừ cô bạn gái thân!
Nó là quá trình lấy hết dũng khí để nhắn tin , rồi cũng lấy hết dũng khí để nói năng xấc xược , rồi cũng cái dũng khí đấy để xin lỗi. Theo đến cùng rồi đến mùa thu mọi chuyện cũng thôi  và lắng xuống ! Nên mùa hè năm nay của tôi cũng bắt đầu bằng việc tôi ngồi trước mặt anh ta, mặc trên người chiếc áo xanh thanh niên cỡ bự và nhắn vu vơ với con Simsimi " I died"
Mong sao , năm nay sẽ có một mối quan hệ khác được tiếp tục , bằng cách xã giao nhất có thể , nhưng nói thế này này , vẫn bằng những gì thật nhất có thể của một cô gái có thể có được!

Không có nhận xét nào: