Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

hôm nay quá mệt

chẳng có lí do gì đặc biệt để một người nói yêu quí bà ngoại của mình . Tôi cũng thế , chẳng khác những người khác là bao , tôi cũng yêu bà ngoại của tôi vậy. Cầm máy ảnh trên tay , sang nhà bà ngoại để chụp cho bà những bức ảnh tự nhiên nhất , gần gũi nhất , rồi ăn cơm và trò chuyện buổi trưa với bà . Đã lâu lâu rồi tôi không làm thế kể từ tháng 6- những ngày hè nóng nực . Bà đang mệt và tôi nghĩ bụng ,mình sẽ không tìm được nụ cười nào thật sự thoải mái và tự nhiên từ bà ngoại ngày hôm nay.
nhớ có lần 8.3 , sáng tôi từng dậy sớm , đi chợ hoa , mua hoa về tặng bà ngoại . Trái với những thứ phù phiếm từ những chàng trai đem tặng những cô gái của riêng mình , hơn hết tôi nghĩ ngày này tôi nên nhớ đến người phụ nữ tôi khâm phục nhất , yêu thương tôi từ khi tôi còn trong bụng mẹ , .. và cho đến ngày hôm nay. Từ ngày ông ngoại mất đến giờ đã được gần 10 năm , có một cái Tết bà nói " Ngày trước ,khi ông vẫn còn , mặc dù chỉ ngồi  ông và bà chỉ ngồi đọc báo với nhau dưới tầng 1 , nhưng cái chính là được nhìn thấy nhau , chẳng cần phải nói gì nhiều , đến giờ ông mất , bà ngoại vẫn chưa quen với việc ngồi trên chiếc ghế gỗ đó , đọc báo một mình mà không có ông ngồi trên chiếc ghế đối diện "
bà xót cháu gái mỗi khi thấy cháu gái có " nguy cơ " gầy đi một ít . Trước tết , tôi đi , gần tết , tôi vội vã về , xuống đến sân bay , việc đầu tiên tôi làm là về bà ngoại , chào bà và nói cháu đã về đây rồi , an toàn và không có chuyện gì . Bà vẫn còn mắng mẹ , thì tức là tôi trong mắt bà ngoại thì còn bé lắm lắm . Truyền thống của cả gia đình tôi là tối thứ 7 luôn luôn được giành cho bà ngoại , bận lắm lắm thì mỗi người cũng phải sắp xếp thời gian qua thăm bà vào tối hoặc chiều của ngày thứ 7 . Nó đã thành thói quen , và nhiều khi tôi nghĩ , thật may mắn làm sao khi nhà ông bà ngoại và nhà tôi chỉ cách nhau 20 phút đi bộ , khi nhớ , tôi có thể rảo bước đi bộ thật nhanh để nhìn thấy bà ngoại tôi ... chỉ ngồi ở chỗ đó.
thời tiết thất thường và lạnh thì không biết đến bao giờ mới hết. Đã là tháng 3 mất rồi ,và bà ngoại tôi cũng đã 77 tuổi , mỗi năm qua mọi người trong gia đình đều biết bà ngoại sẽ yếu dần , yếu hơn , nhưng ai cũng tự ý thức được rằng , bà ngoại là người quan trọng nhất trong gia đình . Sẽ chẳng bao giờ là đủ khi yêu thương người khác , và yêu thương những người trong gia đình mình thì càng không bao giờ là đủ.
Tôi chụp tấm ảnh này là để tặng bà ngoại , mong bà ngoại mau khỏi ốm , mong thời tiết đừng thất thường nữa , và mong những điều tôi quí trọng này sẽ ở mãi bên tôi .