Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

I know She knows She knows I know

Hôm nay , 24.2 Hanoi có bốn mùa trong một ngày , đẹp đẽ , hòa hợp . Chính buổi sáng đỡ lạnh thì dậy sớm hơn , không ngủ nổi trong lớp vì trời nắng lên . Trong lớp , thay vì khô khan bởi thể chế chính trị , và sự " chuyện ấy , chuyện ấy " của thầy giáo Gia đình , Dòng họ. Thư tôi viết cho bạn thân , tôi lại cất trong túi đựng giấy bút , cạnh những bức thư khác . Chưa đưa được .

không biết từ bao giờ , tôi học được kiểu viết thư , viết văn với mỗi một đoạn văn không liên quan , nội dung không trùng nhau , viết những gì tôi nghĩ là thoải mái và quên đi việc tôi đang mệt mỏi những điều gì . Một ngày nào đấy , viết thư cho những người tôi yêu dấu rồi cất đi , sợ là tôi sẽ quên họ mất . Cái hộp vẫn ở cạnh đầu giườn, thư vô khối , thiếp vô khối , sổ vô khối , chữ hàng tấn mà không lôi ra đọc nổi . Đầu nghĩ là không còn cần nữa , đọc lại để lại thấy đầu óc phải sắp xếp chỗ để cho những thứ xưa cũ .
giọng văn sến súa không còn , giống như cấp 2 tôi viết văn về giấc mơ của tôi . Trong giấc mơ có ông ngoại . Sao hồi đấy lớp tôi có giờ Trả bài làm văn số ... Đáng nhẽ , trả bài chỉ đơn thuần là phát lại bài kiểm tra , hết cấp 2 , lên cấp 3 , trong tiết học không còn tiết trả bài , nhận xét , tuyên dương , ánh mắt dò xét , ngón ta chỉ trỏ , và giọng nói gầm ghè .

thành ra sợ những điều gì quá ủy mị . Mẹ lần nào đi vắng cũng nhắn tin tình cảm với con gài , dặn dò trông em , trông nhà , trông hết những cái gì trước mặt mình . Lần nào con gái đi vắng cũng dặn cầu nguyện . Hỏi gì con gái lớn sẵn sàng reply mà sao mấy tin nhắn dặn dò con gái không muốn reply tí nào . Bố nhắn tin còn... hơn . Bố tự hỏi con gái , rồi tự " OK " ở cuối mỗi tin nhắn . OK với dấu chấm chứ khôn phải OK với dấu chấm hỏi để con gái reply lại là " Vâng " Hỏi sao bố và con gái không bao giờ nhắn quá tin thứ 2 . Một điều nữa , bố luôn cho là gọi điện thì nhanh hơn , mặc dù đọc được cái gì đấy thì vẫn có cảm giác nó không tuột khỏi mắt mình .
nhớ lần 1 con gái ở nhà để bố mẹ đi , lâu dần cũng thành một năm một chục lần , căn ngày nghỉ học để bố mẹ đi vắng , thức đêm đợi cửa cho đến khi em trai đi chơi về. Mẹ dặn trông chị , bù lại chị sẽ trông cửa , giật mình với bất kì động đậy nào ngoài ban công , dưới cổng ngõ , tiếng người nói , thậm chí là tiếng rao bánh bao và xe công an phường đi qua nhắc nhở dưới đường. Tối đầu tiên bố mẹ không có ở nhà trong chuổi  3 , 4 , 5 ngày lúc nào cũng có đứa đi đi lại lại trong nhà vài trăm vòng , nhìn xuống đường với số lần không đếm hết , nghĩ là bố mẹ sẽ về ngay để xuống đón . Mà không , Mic ơi , 4 hôm nữa cơ nên đếm nay ngủ ngon cạnh chị ! Thể nào , không ăn đồ ăn đêm trên máy bay bố mẹ sẽ cầm về cho " đứa út " của cả nhà!
cho những ngày trông cả hai chị em . những ngày hai chị em trông nhau. Ồ , khi nào chị 27 tuổi thì em trai sẽ 25 tuổi! Tôi mới nghĩ về điều này , dù cho nó là mặc định. Nhìn lên một cái trần nhà , tôi nhớ ra. Giật mình một tí.! Hai chị em sẽ cùng lớn!


When I was small and Christmas trees were tall
...
Now we are tall and Christmas trees are small

cá là đêm nay , khi nghe tiếp bài hát để ngủ tôi sẽ tiếp tục nghĩ về điều hiển nhiên 24 và 27.

Không có nhận xét nào: