Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

thèm


tôi nhớ Hội an kinh khủng. tập tin tên Hội An luôn có mặt trong điện thoại , usb , và hai cái máy tính , để khi nào nhớ lắm lắm , tôi lấy ra xem lại. Có thể nói , hội an trong mắt tôi chỗ nào cũng đẹp. Từ bức tường có màu cũ kĩ của thời gian , đến những mái nhà phủ đầy rêu. Tôi không thích đoạn được phía bên kia con sông , nơi có những nhà hàng kiểu âu , ánh đèn buổi tối ngập tràn , và người đi lại không ngừng nghỉ . Tôi thích con những con đường ở Hội An , chỉ đủ để đi bộ và xe đạp , mê mẩn hàng rong ở Hội An , ngắm đi ngắm lại cửa hàng dép cói hội an , gì gì tôi cũng thích ở đây. Cái mà hai trên 4 lần tôi đến đều nhớ là nước cam Hội An , tôi nhớ hình ảnh tôi mượn bác bán cao lầu chiếc ghế , đứng lên , ghé mặt mũi minhg vào tấm biển đề 2 chữ " Cao lầu " để có một bức ảnh với cái tên của món ăn tôi yêu nhất trên đời này. Vì một lí do không tên nào đấy , hôm quay lại tôi đã không ăn hai bát cao lầu.

giá như khi nào mệt mỏi , chỉ cần mở cánh cửa như trong giấc mơ của tôi là tôi lại có mặt ở nơi đó , ngội bệt xuống những con phố đó , không sợ ai nhìn và dòm ngó. Cửa hàng quần áo của bà Tây lần trước tôi đi , tôi cũng đã đi qua.. Nhớ là lần này tôi đi , tôi sợ thời gian sẽ vụt mất nên mắt tôi ít chớp hơn , tâm hôn cũng ít treo ngược hơn , vì tôi còn phải để ý những thứ tôi chưa để ý kịp. Lần 1 đến đây , vội vàng lên ô tô cùng bố mẹ , đi thăm được vài ba ngồi nhà cổ , rồi ngồi trong một quán ăn chẳng có gì  là " hội an " để dùng bữa trưa , rồi lại lên xe đi Đà Nẵng. Tháng 7 của 7 , 8 năm sau , tôi quay lại đây , vẫn dáng vẻ vội vàng đấy , tôi nhìn mọi thứ với con mắt tò mò , sững sờ sao nó lại quá đỗi yêu quí đến thế , tôi không ngại sờ sẫm vào những thứ nhìn thấy được , không ngần ngừ ngồi dưới lòng đường ăn chè , và lại vội vã quay lên taxi trở lại thành phố vào lúc 2h trưa , không quên ghé qua hàng bánh Trung quốc . Lần mới nhất trở lại đây , tôi muốn mình nằm dài và chân thả xuống dưới , chưa chạm đến mặt nước .

tôi thèm đến nơi này mỗi khi tôi thấy hanoi thật lạnh lẽo , mỗi khi ở hanoi quá vội vã và mỗi khi tôi thấy mắt của tôi cần được nhìn vào những thứ đơn giản mà gần gũi . Hội an trong mắt tôi chỉ có vài ba con đường . Lần sau đến , tôi nhất định không ngủ dài ngày trong căn buồng khách sạn  có cửa sổ to đùng như lần đầu tôi đến nữa , cũng không tay xách nách mang vội vã mướt mải mồ hôi như tháng 7 của tôi , không đứng im một chỗ như lần gần đây nhất . Căn bản tôi nghĩ , chỉ cần ngồi im ở đấy thôi thì con người ta cũng khoáng đạt ra bao nhiêu lần rồi.  sao tôi tiếc đủ cho 5 cuộn phim của tôi đây. Làm thế nào đây.

airport
ra đến sân bay danang , việc đầu tiên tôi làm là tìm cái phòng đợi dài ngoằng ngoằng và to đùng để ngồi đợi đến lúc xuống máy bay . Ngửi thấy mùi incanto , lại không ngừng hóng hớt vào the bodyshop để tìm cho mình một thứ gì đấy. Buồn mồm , và mnm là giải pháp số 1 trong lúc này . Tôi ngồi xuống , dỡ quyển sách đang đọc dở và gọi một chai cocacola cho gần 1 tiếng đợi chờ của tôi. Mọi thứ thật ổn và cảm giác quay về nhà bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi. 

sao lúc đấy tôi quá nhớ bà ngoại thế

lúc xuống , tôi chạy đua cùng tất cả mọi người để lấy xe đẩy , hớt hải chạy ra lấy đồ và gần cuối mới xong , tôi biết tôi mong được về nhà đến mức nào. Tôi đã đi và về vào ngày 27 tết . Không bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ có cảm giác này vào trước sinh nhật tôi 3 ngày . lúc me nhắn tin trên ô tô " con gái đi đường bình an , tối nằm nhớ cầu nguyện ! " là tôi thầm nghĩ 5 ngày của riêng tôi sắp đến , và cảm giác là sẽ còn bao nhiêu thứ tôi cần làm một mình , không cần đến một người cứ ở canh và hỏi tôi ăn gì hằng ngày. 

mọi cô gái đều cần thứ gì đó trong đầu.




Không có nhận xét nào: