Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

in bed



nằm trên giường , một người có thể nghĩ ra đủ thứ trên đời , dù đúng hay sai , dù tốt hay xấu , đó cũng chỉ là những suy nghĩ , chỉ là những suy nghĩ mà thôi.


Không biết bao nhiêu người hỏi tôi về vấn đề " Tại sao lại chọn học du lịch thế ? " Đáng nhẽ , thầy ( tớ , bạn , anh , chị , em ) nghĩ , em sẽ chọn chuyên ngành báo chí . Tôi cũng không biết tại sao tôi lại chọn ngành này. Đô khi , tôi nghĩ đó là do may mắn và tình cờ , nhưng có khi tôi lại ngồi thật sự nghiêm túc để nghĩ về ngành nghề mà mình đã chọn . Chỉ là chính bạn thân ngồi cùng bàn với tôi cũng nhắn tin rằng " Sao mày lại chọn du lịch ? tao thấy hơi bất ngờ ?"
Thú thật  , cả cuộc đời 12 năm đi học , cho đến giờ tôi đã là cô sinh viên năm thứ 3 và chỉ đến tháng 11 năm nay thôi , tôi sẽ học xong toàn bộ chương trình học , thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ chọn ngành du lịch để theo đuổi.  Nó nhanh , gọn đến nỗi tôi cảm giác như tôi đang chớp mắt vậy. Ngày bước năm thứ 3 , tôi nghĩ mình nên có một khoảng thời gian nào đó , ngồi nghĩ ngợi thật lâu , thật kĩ về việc sẽ chọn chuyên ngành nào cho mình. Cho đến ngày hôm nay , chưa bao giờ tôi làm điều đó , và khi nhìn vào những sinh viên Sư phạm xung quanh mình , cái sự chắc chắn của việc họ sẽ làm giáo viên cứ lớn dần trên từng nét mặt của họ .
Ngày chính thức học môn chuyên ngành đầu tiên , ngồi trong lớp học du lịch , tôi nghĩ đến lớp học báo chí , tôi nghĩ tôi cũng sẽ ngồi đó và học cả lớp chuyên ngành báo chí nữa . Quả đúng , tôi đã làm như thế. Với cái hôm tôi setup cái Profile của blogspot này , có mục " chuyên ngành học " , tôi cũng không ngần ngại để mục đó là Sinh viên , chứ không phải là " Du lịch "

nhiều người nói với tôi , cứ học đi , biết được sau này sẽ làm đúng ngành nghề mình học , nhưng tôi thầm nghĩ nếu có một may mắn hay một sự tình cờ nào đó , sau này tôi sẽ làm đúng ngành , đúng nghề hiện tại tôi đang học thì sao. Lúc đó , tôi sẽ ngồi úp mặt vào tường và nghĩ về việc sao hồi đấy mình không học hành một cái nghiêm túc hơn à ?!
cũng có người nói " Sao thấy con My hay viếc lách sao không chọn ngành báo ? " rồi " học du lịch , sẽ bắt đầu bằng nghề hướng dẫn viên du lịch đấy , m không sợ à ?" ! Hoàn toàn có sợ những việc này . Rồi tôi cũng nghĩ đến chuyện , những bạn học ngành bào sẽ ra trường , theo đuổi nganh mình học với một chức danh mới trong card là " nhà báo "  , còn tôi sẽ đi đây đi đó , mồm nói và chân tay khua khoắng sao ?

đấy là vì tôi không cho rằng có nghề nào lại giống với nghề nào . Có một ngày nào đó , tôi sẽ tự cảm nhận thấy sự lựa chọn của tôi là đúng đắn và chỉ mình tôi cảm nhận được sự đúng đắn ấy .  Rồi nghề nào cũng có vai trò và vị trí của nó . Chỉ là đối với tôi bây giờ , dù ít hay nhiều , tôi cug đang tích lũy kiến thức và kĩ năng cho mình .

chuyện của những cô gái luôn là : hằng ngày , tôi viết mess cho một cô gái ở một nơi rất xa , mỗi sáng tỉnh dậy hay vào fb để xem có reply lại không . Cảm giác những tình cảm tốt đẹp của tôi cũng được đáp trả lại bằng những tình cảm tốt đẹp khác khiến tôi vui mừng khôn xiết. Và mặc dù thứ tình cảm ấy chỉ nhỏ xíu thôi nhưng tôi vẫn nâng niu nó hằng ngày. Bù lại với những điều đó , cũng là chuyện tôi viết mess , tôi viết cũng những dòng như thế với môt người và xác định được sẽ không bao giờ có reply. Đó là lựa chọn của mỗi người , có người muốn đáp lại bằng những thứ giống như người ta đã làm cho mình , có người muốn đáp lại bằng những thứ khác. Đó thuộc về bản tính của mỗi người , và dù có hay không , tôi vẫn thấy sự thành thật khi tiếp xúc với họ  ( cho dù họ có cho đó là thành thật hay không )

chuyện phiếm về vấn đề tình cảm : Tôi ngồi im để nghe cô gái đó nói , ngồi im nghe cô gái đó kể về việc đã có bao nhiêu người có tình cảm với cô. Tôi lắng nghe rồi đáp trả lại bằng thái độ tự hào về người bạn của mình  . Một cô gái không xinh đẹp , nhưng từ tốn và hòa nhã. Khi trở về nhà , tôi mới chợt nhận ra là trong câu chuyện thật dài của chúng tôi , cô gái không nói về việc cô đã giành tình cảm cho những ai và thật sự thì trong những chàng trai kia đã có ai là bạn trai của cô ?! Tôi thấy là là phụ nữ  hay che giấu những điều như thế .
họ sẽ kể ra đã có những ai đem lòng cảm mến họ , thay vì họ đã đem lòng cảm mến ai . Tôi thật sự thấy khâm phục những che giấu như vậy . Hôm nay , khi nằm trên giường , lật từng trang sách của quyển truyện ngắn , có một đoạn tôi thấy khá đúng với cảm giác của tôi một tuần trước - khi trở về nhà sau một buổi chiều tâm sự dài :
" Tôi từng ngạc nhiên khi nhận ra rằng khi tôi nói với ai đó " Tôi yêu em " một cách chân tình nhất , lắm lúc người ta vẫn hoang mang lo lắng " Lời ấy liệu có thật tình chăng ?" Nhưng khi tôi nói " Tôi cần em " . Tôi có cảm giác người ta không nghi ngại "
... " Khi người ta nói yêu , thường là thổ lộ . Nhưng khi người ta nói cần , thường là thú nhận . Là thú nhận , nghĩa là nó thành thật . Thành thật hơn hết thảy . Khi ta biết mình cần gì cũng có nghĩa ta biết mình có gì , thiếu gì , muốn gì .... Chúng ta sợ bị người khác nắm " vận mệnh " trong tay nên ít khi thú nhận về điều mình thât sự cần . Và nếu " dời không như là mơ " , trông ta thảm hại làm sao trong mắt họ , người đã biết điều ta cần và lắc đầu từ chối " 
Bởi thế nên chúng ta cần nhưng giả vở như không . Chúng ta tưởng đó là cách giữ thể diện và lòng kiêu hãnh. Nhưng nhiều khi đó chính là cách ta đanh mất những điều quý giá" 


Chính vì những điều này nên tôi luôn thấy tình cảm nào cũng tốt đẹp hết , chỉ biết là vì người ta cần nó trong đời. 


Hôm nay là ngày 1.4. ngày nói dối . 1h41 phút sáng tôi đã bị lừa . Bị lừa trong niềm vui ngớ ngẩn mà sáng nay dậy tôi vẫn háo hức nghĩ nó đã thực sự xảy ra. Tôi không nghĩ việc cảm thấy vui lây cho một niềm vui nào đó là chuyện vớ vẩn và " của ai đó "  , thậm chí tôi thấy chi là sống trong cảm giác vui với niềm vui của người khác nó thể hiện sự gắn bó  và gần gũi . Càng như thế , tôi lại càng thấy những sự xa cách là không đáng có , và dù nó có nhạt nhòa đến đâu thì căn bản là vì người ta không cố ý làm cho nó nhạt nhòa như thế. 



Không có nhận xét nào: